Vũ Phi Phi nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều.
Cô ta không tin Vũ Tiểu Kiều sẽ tốt bụng như vậy, che chở cho cô ta, giúp cô ta giải quyết đám phóng viên và paparazzi luôn đuổi theo không buông tha cho cô ta.
Sau bữa tiệc đính hôn của Tịch Thần Hạn, Vũ Phi Phi liền trở thành đề tài nói chuyện sau bữa ăn của khắp các đầu đường cuối ngõ.
Có rất nhiều phóng viên, đều muốn túm được Vũ Phi Phi để phóng vấn trò cười lớn nhất hiện nay của thành phố Kinh Hoa này.
Hôm nay đám phóng viên này, rất rõ ràng là nhìn thấy ảnh Tịch Thần Hạn uống rượu một mình ở đây nên đã đuổi đến đây, đương nhiên cũng có một số paparazzi luôn đi theo dõi Vũ Phi Phi ở trong đó.
Cô ta bị đám phóng viên túm được, Vũ Tiểu Kiều không những không giậu đổ bìm leo mà còn giúp đỡ cô ta một lần, cô ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Vũ Tiểu Kiều mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh giống như không có một ngọn gió nào thổi qua mặt hồ vậy.
“Tao cũng chịu đủ những ngày bị đám paparazzi truy đuổi không tha, chỉ có khiến cho bọn họ tưởng rằng trên người chúng ta không có tin tức gì có thể đào, thì bọn ho mới tha cho chúng ta.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Không đơn giản như vậy đâu.” Vũ Phi Phi ép lại gần Vũ Tiểu Kiều một bước.
“Đúng vậy, sao có thể đơn giản như vậy được.” Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều trở nên nghiêm lại, giọng nói của cô cũng trở nên lạnh lùng.
“Vũ Phi Phi, tao sẽ không cho mày cơ hội để mày có thể có bất kì cơ hội nào ra tay.”
“Vũ Tiểu Kiều!” Vũ Phi Phi nghiến răng nắm chặt nắm đấm lại, “Lẽ nào mày không muốn biết hôm nay tao và cậu Thần đã xảy ra chuyện gì sao?”
Khóe mắt của Vũ Phi Phi co lại, cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Vũ Tiểu Kiều, cô ta muốn nắm bắt được biểu cảm mà cô ta muốn, nhưng cuối cùng trên mặt Vũ Tiểu Kiều lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nở nụ cười, “Một chút cũng không muốn biết.”
“Tao không tin mày không muốn biết!”
“Tại sao tao phải muốn biết hai người đã xảy ra chuyện gì? Tao có niềm tin với anh ấy, hơn nữa cũng tin tưởng anh ấy, anh ấy đương nhiên sẽ không đụng một ngón tay vào mày, bởi vì....”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều ngưng lại giây lát, “Mày vốn không phải loại mà anh ấy thích.”
“Mày tưởng rằng, anh ấy thật sự yêu mày sao? Mày là loại anh ấy thích sao?” Vũ Phi Phi hét lên.
Gió đêm ở trên đường có chút lạnh, thổi qua gương mặt nhợt nhạt của Vũ Tiểu Kiều, thổi đến một luồng gió lạnh thấu xương, cô không kiềm được mà run rẩy hai hàng lông mi.
“Đương nhiên, tao chính là mẫu người anh ấy thích.” Vũ Tiểu Kiều cười nói.
Vũ Phi Phi sắp tức điên lên, gương mặt cô ta có chút hung dữ, cô ta nghiến răng thốt ra mấy từ hung ác.
“Vũ Tiểu Kiều, mày đừng đắc ý, tao sẽ chứng minh cho mày thấy, tất cả những thứ mà mày luôn kiên trì theo đuổi chỉ là do mày tự ảo tưởng.”
“Vũ Phi Phi, mày tưởng rằng mày giở hết thủ đoạn thì có thể có được cậu Thần sao? Mày đáng cao bản thân mình quá.”
Vũ Phi Phi tức giận xông đến chỗ Vũ Tiểu Kiều, nhưng bị Đông Thanh chặn lại, anh ta cung kính nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Thiếu phu nhân, gió đêm rất lạnh, tôi đưa cô về bệnh viện.”
Vũ Tiểu Kiều liếc Vũ Phi Phi một cái, mày nên nhớ rõ thân phận của mày, đừng làm những chuyện tự đào hố chôn mình.”
Sau đó, Đông Thanh đè nén giọng lại nói.
“Nhớ kỹ tất cả mọi chuyện xảy ra ở phòng giành cho khách, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, nếu không, cậu chủ sẽ không tha cho cô.”
Lời nói vừa nói xong, Đông Thanh liền quay người đi lên xe, xe từ từ lăn bánh rời đi.
Vũ Phi Phi tức đến mức toàn thân run rẩy, cô ta nghiến răng ken két.
“Vũ Tiểu Kiều, mày đừng đắc ý, tao sẽ chuẩn bị một bữa tiệc long trọng để mày từ từ thưởng thức.”
Đôi mắt hung dữ của Vũ Phi Phi nheo lại, cô ta nắm chặt lấy điện thoại, cơ quan nội tạng của cô ta bởi vì tức giận mà trở nên méo mó xiên vẹo.
Rất lâu sau, cô ta hít sâu một hơi, sải bước rời đi, từ từ biến mất trong màn đêm đen kịt.......
……
Vũ Tiểu Kiều trở về bệnh viện, cô không hỏi Đông Thanh bất kỳ câu hỏi nào, Đông Thanh cũng không nói bất kỳ câu nào hết.
Cho đến ngày hôm sau, Tịch Thần Hạn xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô, có lẽ là do say rượu mà trạng thái của anh nhìn không hề quá tốt.
Vũ Tiểu Kiều không hỏi Tịch Thần Hạn bất kỳ câu hỏi nào, cô chỉ cười nói với anh.
“Mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi đủ giấc rồi, bác sĩ nói, ngày mai tôi có thể xuất viện rồi, anh không cần lo lắng cho tôi quá.”
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều, anh đột nhiên có chút cảm thấy buồn cười.
Người phụ nữ này, sao lại tự tin rằng anh đang quan tâm cô như vậy? Nhưng tâm trạng của anh đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều.”
“Tốt nhất nên tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, bây giờ cô vẫn rất suy nhược.” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều nắm lấy nắm đấm trong tay, cười nói, “Tôi rất khỏe mạnh, thật sự không có chuyện gì hết, sắp thi cuối kỳ rồi, tôi không thể bỏ lỡ việc học hành được.”
“Anh cũng biết, gần đây trường học đề ra quy định rất biến thái, tôi thân là quán quân của cuộc thi nhà thiết kế trời trang mới nổi, bắt buộc phải đạt được điểm tuyệt đối trong chuyên ngành thiết kế, tôi không có quá nhiều thời gian để lãng phí.”
Tịch Thần Hạn nhìn nụ cười xinh đẹp trên gương mặt cô, giống như ánh nắng chiếu vào trái tim lạnh lẽo của anh vậy, ánh nắng đó lập tức xua đuổi đi tất cả sự tối tăm.
Ánh mắt đen kịt của anh từ từ trở nên ấm áp, trên gương mặt anh cũng nở nụ cười.
“Là rất biến thái.”
Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà cười khúc kích, “Đúng vậy, thật sự rất biến thái, cho nên tôi phải cố gắng học bài.”
“Cô có thể không cần mệt như vậy.” Tịch Thần Hạn đưa tay lên khẽ vuốt ve đầu cô.
Vũ Tiểu Kiều biết, anh đang ra hiệu cho cô, anh có thể dùng sức mạnh của anh để giúp cô giải quyết những quy định biến thái này.
“Tôi vẫn là sinh viên, đương nhiên là trường học sắp xếp thế nào thì tôi liền làm theo như vậy rồi. Tôi không muốn dùng đặc quyền, khiến người ta cảm thấy tôi được nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn dịu đi một chút, “Thực ra chính là cố ý nhắm vào cô.”
“Cho nên tôi mới phải cố gắng hơn, tôi không thể để bọn họ cảm thấy tôi là con sâu mà anh nuôi dưỡng, tôi phải dùng sức mạnh của mình để bọn họ phải dùng ánh mắt khác để nhìn tôi.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn trở nên yêu chiều, anh khẽ nhéo đầu mũi của cô.
“Người phụ nữ của tôi, ngoan ngoãn nghe lời là được, những thứ khác đều không quan trọng.
“……”
Trái tim của Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áp, ánh mắt nhìn anh từ từ sáng rực lên, cô bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
“Có anh thật tốt.”
Tịch Thần Hạn bị cô ôm đến ngớ người ra, anh cũng muốn ôm lấy cô, nhưng lại có chút sợ hãi, thứ mà anh ôm vào lòng chỉ là thể xác, vốn không phải là một trái tim thật lòng.
Sáng hôm nay khi anh tỉnh lại, phát hiện mình ở phòng giành cho khách, trên người anh còn có mùi nước hoa của phụ nữ xa lạ, khiến anh khó có thể chịu đựng được.
Anh nhanh chóng xông vào nhà tắm tắm mấy lần, mới cảm thấy tắm sạch được mùi hương dính trên người.
Đông Thanh nói với anh tất cả chuyện xảy ra vào tối qua, cũng biết được chuyện anh xuất hiện ở phòng giành cho khách bị cởi quần áo là do Vũ Phi Phi gây ra.
Anh còn tưởng rằng, khi gặp Vũ Tiểu Kiều sẽ bị cô khởi binh hỏi tội, thậm chí anh đã làm tốt việc chuẩn bị giải thích như thế nào.
Nhưng không ngờ rằng cô lại không nhắc một chữ nào về chuyện này.
Cô không quan tâm đến anh như vậy sao?
Nếu đã như vậy thì anh hà tất phải quan tâm chứ?
Nhưng ở trong lòng anh, vẫn cảm thấy rất không thoải mái, rất muốn làm rõ chuyện này.
“Cô...” Anh do sự mấy giây, “Không muốn hỏi tôi chuyện gì sao?”
Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng anh ngẩng đầu lên cười, cô lắc lắc đầu, “Không có, ôm anh như vậy đã rất tốt rồi.”
Anh cúi đầu xuống nhìn ý cười lấp lánh trong đáy mắt cô, giống như là nước suối tinh khiết, không bị nhiễm một chút tạp chất nào, có sự hút tinh khiết để gột rửa tâm hồn.
Nhưng những thứ này không phải là điều mà anh muốn.
Anh đột nhiên nổi giận, đẩy Vũ Tiểu Kiều ra.
“Nếu đã không có thứ gì muốn nói còn ôm tôi làm cái gì, tôi ở trong mắt cô không đáng để cô quan tâm sao?”
Anh khẽ hét lên, ánh mắt tức giận nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, sau đó anh đạp cửa bỏ đi.