“Cung Cảnh Hào bị đánh sao?” Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc mở to mắt ra.
An Tử Dụ gật đầu, “Bị đánh rất nặng, quan hệ cậu cháu giữa bọn họ cũng coi như hoàn toàn bị rạn nứt, dáng vẻ của bọn họ còn là dáng vẻ căm hận đến mức không thể không giết chết đối phương, rất đáng sợ!”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sắc mặt của cô rất nhợt nhạt.
“Kiều Kiều, cậu nói cho mình biết, hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại bị người khác cho uống thuốc ngủ hàm lượng cao vậy?”
“Cậu có biết suýt nữa cậu đã bị mất mạng không?”
An Tử Dụ nắm lấy người Vũ Tiểu Kiều, không ngừng lắc lấy người cô.
Nhưng Vũ Tiểu Kiều chỉ là sắc mặt nhợt nhạt không nói một câu nào hết, giống như hoàn toàn không có bất kì cảm giác nào, ngớ người để mặc An Tử Dụ lắc mình.
“Kiều Kiều, cậu có nghe thấy lời mình nói hay không?”
“Cậu nói chuyện đi Kiều Kiều!”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, “Mình không biết, mình không biết gì hết, cậu đừng hỏi mình!”
“Kiều Kiều?”
Vũ Tiểu Kiều đẩy An Tử Dụ ra, “Mình không nhớ gì hết, cũng hoàn toàn không nhớ ra, mình không biết đã xảy ra chuyện gì, mình không biết gì hết”.
“Kiều Kiều, cậu bị làm sao vậy?”
“Cung Cảnh Hào chưa từng chạm vào mình, thật sự không có, mình biết anh ta sẽ không làm như vậy. Tuy anh ta rất xấu xa, nhưng sẽ không làm những chuyện như vậy, nhất định sẽ không làm.” Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nắm lấy người An Tử Dụ.
“Cũng không có ai hãm hại mình, mình chỉ bị cảm lạnh nên ngất đi thôi, vừa hay gặp phải Cung Cảnh Hào, vốn không có ai hại mình....”
“Tất cả chỉ là hiểu lầm!”
“Kiều Kiều, lẽ nào cậu bị cho uống thuốc ngủ, cũng là trùng hợp sao?”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên bịt miệng An Tử Dụ lại, “Chắc là có người cho mình uống thuốc cảm lạnh, nhưng lấy nhầm thuốc, cũng có thể là do bác sĩ kiểm tra nhầm.”
“Sao có thể có người muốn hại mình được, càng không có thuốc ngủ gì hết.”
An Tử Dụ nghi hoặc nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Kiều Kiều, có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?”
“Không có!” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu, “An An, cậu phải tin mình, mình và Cung Cảnh Hào không xảy ra chuyện gì hết, lẽ nào mình không biết anh ta có chạm vào mình hay không sao?”
“Đương nhiên là mình tin tưởng cậu, bây giờ quan trọng nhất là hình như cậu Thần không quá tin tưởng hai người.”
Vũ Tiểu Kiều há miệng ra, giọng nói của cô trở nên chua chát, “Mình biết anh ấy không tin tưởng mình.”
An Tử Dụ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, “Kiều Kiều, cậu đừng nghĩ đến những chuyện này vội, bây giờ điều quan trọng nhất là cậu phải nhanh chóng điều dưỡng lại cơ thể, đợi đến khi cậu xuất viện rồi thì chúng ta sẽ cùng nhau điều tra lại chuyện này.”
Vũ Tiểu Kiều lại có chút sốt ruột, “An An, mình nói rồi, thật sự chỉ là hiểu lầm, không có ai hãm hại mình hết.”
“Được, được, được, không có ai hãm hại cậu, cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Nhìn sắc mặt của cậu còn kém hơn so với lúc hôn mê.”
An Tử Dụ lắc đầu, lẩm bẩm một câu, “Cũng không biết cậu đang bao che cho ai vậy? Người hại cậu vẫn luôn ẩn giấu.”
An Tử Dụ hít một ngụm khí lạnh, hai mắt cô ta trợn trừng lên, “Kiều Kiều, cậu có biết người hại cậu là ai không?”
“Mình không biết, mình không biết gì hết.” Vũ Tiểu Kiều lật người lại, cô kéo chăn chùm lên người mình.
Đột nhiên Vũ Tiểu Kiều lại lật chăn ra ngồi dậy.
“Thần Hạn đâu? Anh ấy đi chưa? Còn ở trong bệnh viện không? Mình muốn gặp anh ấy, mình có lời muốn nói với anh ấy.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xuống giường, nhưng bị An Tử Dụ cản lại.
“Anh ấy đã đi rồi.”
“Cái gì? Đi rồi sao?” Vũ Tiểu Kiều mềm nhũn ngồi lên giường, “Anh ấy cuối cùng cũng không chịu tin mình.”
“Kiều Kiều, anh ấy tận mắt nhìn thấy cảnh như vậy, chắc là cũng cần thời gian để quên đi.” An Tử Dụ nói.
“Anh ấy lựa chọn tin tưởng mắt của mình sao? Mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là sự thật.”
“Nhưng Kiều Kiều, nếu đổi lại là cậu nhìn thấy những cảnh như vậy, cậu sẽ lựa chọn tin ai vậy?”
Lời nói của An Tử Dụ khiến Vũ Tiểu Kiều ngớ người ra.
“Được rồi Kiều Kiều, cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, lúc này cần cho đối phương nhiều thời gian hơn một chút để từ từ xoa dịu, anh ấy sẽ nghĩ thông tất cả chỉ là hiểu lầm.”
An Tử Dụ dìu Vũ Tiểu Kiều nằm xuống, đắp chăn cho cô, “Anh ấy kiêu ngạo như vậy, ngông cuồng tự cao tự đại, vợ chưa cưới của mình ở cùng người đàn ông khác cả một đêm, anh ấy có chút không thể tiếp nhận được, cũng là bình thường.”
“Lúc này tuyệt đối không được cãi nhau, cũng không được nóng vội, nếu không tình cảm của các cậu sẽ càng ngày càng trở nên xa cách.” An Tử Dụ khẽ an ủi nói.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên bật cười, trên gương mặt nhợt nhạt của cô không có một chút sắc máu nào, tiều tuỵ đến mức khiến người ta cảm thấy thương xót.
Tình cảm?
Giữa bọn họ làm gì có tình cảm gì!
Nếu có, cũng chỉ là cô có tình cảm với anh, còn anh đối với cô.....
Cũng chỉ là cần mà thôi!
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, “An An, thực ta giữa bọn mình vẫn luôn là mình đang tự mình đa tình.”
Trái tim cô đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, đau đến mức hình như cô không thể hô hấp được.
An Tử Dụ vỗ vỗ vai cô, “Cho dù là tự mình đa tình, cũng rất may mắn rồi, ít nhất bây giờ anh ấy ở bên cạnh cậu, thời gian lâu dài sẽ nảy sinh tình cảm, hà tất phải bi quan như vậy?”
“Cũng sẽ dễ qua thôi, nếu như người và tim của họ đều không ở bên cạnh cậu, cho dù tình yêu của cậu sâu đậm đến đâu thì đối phương cũng vốn không nhìn thấy cậu tốt đến mức nào.” An Tử Dụ khẽ mỉm cười, sự trống rỗng trong đáy mắt cô ta có chút không che giấu được.
“Lúc cậu hôn mê, Cung Cảnh Hào đã lén đến thăm cậu, Nhất Hàng cũng lén đến thăm cậu.....nhiều người quan tâm cậu như vậy, thực ra cậu rất hạnh phúc.”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, “Mình mệt rồi, muốn ngủ một lúc.”
Cô không muốn bất kỳ sự quan tâm của ai, chỉ muốn sự quan tâm của một người, thì đó chính là cả thế giới của cô.
“Được, cậu nghỉ ngơi trước đi.” An Tử Dụ đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra.
Khi vừa đóng cửa lại liền nhìn thấy Đường Khải Hiên đến làm kiểm tra cho Vũ Tiểu Kiều, sắc mặt của An Tử Dụ liền trở nên lạnh lùng.
“Bây giờ Kiều Kiều rất mệt, cần nghỉ ngơi, anh đừng đi vào làm phiền cậu ấy.” An Tử Dụ lo lắng Đường Khải Hiên đi vào sẽ nói những lời không lọt tai, kích thích đến cảm xúc nhạy cảm của Vũ Tiểu Kiều.
Đường Khải Hiên không vui liếc An Tử Dụ một cái, “Bây giờ biết sợ gặp người khác rồi sao?”
“Cái gì gọi là sợ gặp người khác chứ? Kiều Kiều cũng không làm chuyện gì mất mặt.”
Đường Khải Hiên cũng không nói ra được, tại sao anh ta ghét gương mặt của An Tử Dụ khi bảo vệ Vũ Tiểu Kiều như vậy, thậm chí có chút ghen, giọng nói của anh ta cũng trở nên không thân thiện.
“Cô ta làm chuyện mất mặt còn ít sao?”
“Anh đánh giá vợ chưa cưới của bạn thân của mình như mình sao?”
“Cô ta còn không phải là vì tiền sao?” Đường Khải Hiên nói.
“Anh!”
“Tôi cái gì mà tôi? Lẽ nào tôi nói sai sao?”
“Kiều Kiều vốn không phải là vì tiền, cô ấy thật sự yêu Tịch Thần Hạn, là tình yêu sâu đậm bằng tình cảm chân thành, loại người như anh, hiểu cái gì gọi là tình yêu chứ?”
Giọng nói của Đường Khải Hiên đột nhiên trở nên lạnh lùng, “Lẽ nào cô hiểu sao?”
“Tôi.”
“Tôi thấy loại người như cô, tham lam lợi ích không màng đến những thứ khác, cũng không hiểu cái gì gọi là tình yêu.” Đường Khải Hiên khinh thường nói.
“Anh nói rõ xem tôi khi nào tham lam lợi ích không màng đến những thứ khác chứ?”
Đường Khải Hiên cười lạnh hai tiếng, “Cô vì muốn ổn định vị trí của mình tương lai bước vào tập đoàn An Thị mà bán rẻ mặt mũi, hầu rượu mua vui chuốc cười, còn không phải là tham lam lợi ích không màng đến những thứ khác sao?”
“Đường Khải Hiên, anh nói chuyện sạch sẽ một chút.”
“Đã rất sạch sẽ rồi, loại phụ nữ như cô, thật sự rất không biết xấu hổ.”
“Anh, quả thật là đồ khốn nạn, đồ thần kinh, trước đây não của tôi bị điên mới giả vờ làm người yêu với anh, từ này về sau tôi không quen biết anh nữa.”
“Như vậy là tốt nhất không còn gì bằng nữa rồi, vốn dĩ thoả thuận giữa chúng ta đã bị huỷ bỏ, tôi thật sự rất vui mừng.” Đường Khải Hiên tức giận quay người, anh ta quay đầu liếc An Tử Dụ một cái.
“Cô và cái người ở bên trong tốt nhất nên tự giải quyết ổn thoả, chuyện này sẽ không bỏ qua như vậy đây, nghĩ trước xem nên làm sao để hoá giải nguy cơ?