Giọng nói uy nghiêm của Tịch Thần Hạn khiến Vũ Phi Phi toàn thân run rẩy, sống lưng lạnh toát.
“Cậu Thần....em, em, em.....” Vũ Phi Phi bị dọa đến mức sắp khóc.
Bây giờ sắc mặt của Tịch Thần Hạn thực sự rất dọa người, giống như có thể xuất hiện cơn mưa to gió lớn vào bất cứ lúc nào, cực giống tiếng gió đêm đang không ngừng rít lên ở bên ngoài cửa sổ.
Bạch Lạc Băng nhanh chóng kéo Vũ Phi Phi một cái, luống cuống đi rót một cốc nước.
“Cậu Thần, anh uống nước đi.” Bạch Lạc Băng cũng bị dọa cho hết hồn, nhưng may mà cô ta vẫn có thể thể ra sức giữ được sự bình tĩnh.
Tịch Thần Hạn hất cốc nước rơi xuống đất, một tiếng “bing” vang lên cốc nước vỡ tan tành.
“A......”
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đều bị dọa cho thét lên một tiếng chói tai, sau đó liên tục lùi về phía sau.
“Nói!”
Giữa khẽ răng của Tịch Thần Hạn cất ra một tiếng vô cùng lạnh lùng.
“Nói......nói cái gì vậy?” Vũ Phi Phi không nhịn được mà toàn thân trở nên run rẩy.
Khóe mắt hẹp dài của Tịch Thần Hạn dần dần nheo lại, ánh mắt nguy hiểm sắc nhọn như dao đâm xuyên qua trái tim người khác.
Vũ Phi Phi nghẹn ngào một tiếng, nước mắt dưng dưng trong hốc mắt, “Cậu Thần, em không biết gì hết, thật sự không biết gì hết.”
Cô ta không ngừng lắc đầu xua tay, dáng vẻ nói lắp rất đáng thương.
Khắp người Tịch Thần Hạn lập tức xuất hiện một lớp sương dày đặc rất đáng sợ, giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, tỏa ra hơi thở đáng sợ của thần chết.
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi bị dọa đến mức trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề, từng bước từng bước lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch không có một chút sắc máu nào.
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Tịch Thần Hạn nhìn chằm vào mặt Vũ Phi Phi, khiến Vũ Phi Phi đột nhiên cảm thấy ngạt thở.
“Em, em...em thật sự không biết.....” Vũ Phi Phi khóc thành tiếng.
Bạch Lạc Băng cũng vô cùng lo sợ, nhưng trên mặt cô ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cô ta nhấc khóe miệng cứng đờ của mình lên nói, “Cậu Thần.....rốt cuộc anh muốn hỏi chuyện gì vậy? Phi Phi bị anh....hỏi đến mức trở nên hồ đồ rồi.”
Tịch Thần Hạn không hề lên tiếng, nhưng ánh mắt đáng sợ vẫn nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi càng lúc càng trở nên sợ hãi, giọng nói cũng giống như lá rơi trong gió, run lẩy bẩy, “Em, em....em là trong sạch mà.”
“Vũ Tiểu Kiều.....chuyện của chị ấy, em không biết gì hết....là thật đấy, em thật sự không biết....”
Bạch Lạc Băng cũng nhanh chóng lên tiếng, “Đúng vậy cậu Thần....anh dọa người đáng sợ như vậy.....bọn em thật sự không biết chuyện của Vũ Tiểu Kiều là như thế nào.”
Vũ Phi Phi đã vô cùng cảm thấy sợ hãi, đại não của cô ta nhanh chóng hoạt động, nhưng cô ta vẫn không biết nên nói cái gì mới có thể giúp mình hóa giải nguy cơ.
Bạch Lạc Băng chỉ sợ Vũ Phi Phi không kiên trì nổi, cô ta nắm chặt lòng bàn tay đã tấm tấm mồ hôi, khẽ nói, “Cậu Thần, có chuyện gì thì từ từ nói, đã muộn như vậy rồi, còn là ở ký túc xá nữ, như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm.....”
Tịch Thần Hạn không lên tiếng, ánh mắt sắc như dao vẫn đảo qua đảo lại trên mặt của Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi, khến cho trái tim của Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đập thình thịch.
“Vẫn không chịu nói thật có đúng không?” Giọng nói lạnh lùng của Tịch Thần Hạn khiến người khác giống như rơi xuống hố băng vậy.
Bây giờ anh giống như một chúa tể xét xử tội phạm, khiến Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi ngửi được hơi thở của sự chết chóc.
“Đừng tưởng rằng tôi không ra tay với phụ nữ, tôi không phải quân tử gì hết.” Bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn từ từ nắm chặt lại, khớp xương kêu lên răng rắc.
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đều không thể kiên trì được nữa, hai chân của hai cô ta mềm nhũn đến mức suýt nữa ngã xuống đất.
“Cậu Thần.....thật sự không có....” Vũ Phi Phi vừa khóc vừa hét lên.
Toàn thân Bạch Lạc Băng cũng run lẩy bẩy, “ Toàn bộ chuyện này thật sự không có bất kỳ quan hệ gì với bọn em hết. Cô ấy là vợ chưa cưới của cậu Thần, bọn em làm gì dám.”
Bạch Lạc Băng nhanh chóng đứng trước Vũ Phi Phi, chặn mất ánh mắt mắt của Tịch Thần Hạn, hy vọng Vũ Phi Phi có thể ổn định lại.
Tịch Thần Hạn từ từ đứng dậy, giống như một con mãnh thú thức dậy vào ban đêm, từng bước từng ép gần lại bọn họ....
“A.....” Vũ Phi Phi sợ hãi hét lên, cả người cô ta hoàn toàn mềm nhùn ngã xuống đất.
Bạch Lạc Băng cũng không chống đỡ nổi, ngẩng đầu nhìn Tịch Thần Hạn đang ép lại gần, cô ta đột nhiên ôm lấy đầu hét lên.
“Cậu Thần tha mạng....”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ có một tia sét xoẹt qua, một tiếng sấm nổ vang lên.
Toàn thân Tịch Thần Hạn đột nhiên co rút lại, nhìn sấm sét ở bên ngoài cửa sổ, sắc mắt anh dần dần trở nên trắng bệch, ánh mắt sắc bén của anh cũng từ từ biến mất, giống như quân lính tan ra lộ ra một sự sợ hãi.
Lại một tia sét xoét qua.
Tịch Thần Hạn từng bước từng bước lùi về phía sau...
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đợi rất lâu, cũng không đợi được hậu quả thê thảm mà bọn họ tưởng tượng ra, hai bọn họ từ từ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy bóng người của Tịch Thần Hạn sải bước quay người rời đi.
Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi mềm nhũn nằm trên đất, thở hổn hển, cảm giác mình vừa vùng vẫy thoát được khỏi tay thần chết.
Đám bọn học tập trung ở trước cửa, thấy Tịch Thần Hạn vẻ mặt u ám rời đi thì lần lượt xông vào phòng ký túc xá của Bạch Lạc Băng.
Bạch Lạc Băng nhanh chóng đứng dậy, cô ta khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo hằng ngày, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
“Lạc Băng, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu Thần đến làm gì vậy?” Đám bạn học nhốn nháo hỏi.
Vũ Phi Phi cũng nhanh chóng bò từ đất dậy, kéo kéo quần áo ở trên người, trong lòng cô ta vẫn không ngừng run rẩy, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Không....không làm gì hết, các cậu không đi ngủ sao?”
Đám bạn học còn chưa xem đủ, bây giờ không có tâm trạng để đi ngủ, bọn họ thưởng thức gương mặt nhếch nhác của Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
“Muộn như vậy rồi, cậu Thần chỉ là muốn chào hỏi với hai cậu sao?”
“Bọn mình nhìn thấy cậu Thần khi bước ra ngoài, sắc mặt rất kém rất kém....không phải là....”
Đám bạn học nhìn thấy Bạch Lạc Băng và Vũ Phi Phi đang miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh thì cười nhạo.
“Cậu Thần vào lúc này sẽ không có tâm trạng đến để thưởng thức hai vị mỹ nữ chứ?”
“Mình nghĩ càng không phải là đến quan tâm vấn đề giấc ngủ của em gái của vợ chưa cưới chứ?”
“Haha.....”
“Anh ấy là đến hỏi rốt cuộc chuyện của Vũ Tiểu Kiều là như thế nào?” Vũ Phi Phi buồn bực nói.
“Vậy cậu nói thế nào vậy?” Đám bạn học ai nấy đều sáng cả hai mắt lên nhìn chằm chằm vào Vũ Phi Phi, bọn họ đều rất muốn biết, rốt cuộc chuyện là như thế nào.
Bạch Lạc Băng trợn trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái, khiến Vũ Phi Phi sợ đến mức hắng giọng nói.
“Mình có thể nói thế nào chứ, nói thật thôi, cô ta đã đính hôn với cậu Thần rồi, mà vẫn đi dụ dỗ Cung Cảnh Hào.”
Đám bạn học nhìn nhau, lại hỏi, “Cậu thật sự nói như vậy sao?”
Vũ Phi Phi đắc ý ngẩng cổ cao hơn, “Cục tức này cuối cùng cũng xả được rồi, các cậu có biết bây giờ mình rất vui không?”
“Nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác của cậu, khi bọn mình vào thì mặt mũi của cậu trắng bệch mà.”
Vũ Phi Phi hừm lạnh một tiếng, “Hừm, đây chính là báo ứng, Vũ Tiểu Kiều cô ta là cái thá gì chứ? Mình khinh.”
“Vũ Phi Phi, sao cậu dám khẳng định Vũ Tiểu Kiều dụ dỗ Cung Cảnh Hào như vậy? Mà không phải là Cung Cảnh Hào đối với cô ta,hì hì....”
“Mình đương nhiên là biết rồi, là do Vũ Tiểu Kiều chủ động hẹn Cung Cảnh Hào đến thư viện, lúc đó mình nhìn thấy mà.” Vũ Phi Phi lớn giọng nói.
“Trời ơi, cậu nhìn thấy rồi sao, xem ra chuyện này là sự thật!” Đám bạn học đột nhiên ồ lên.
“Đương nhiên là sự thật rồi, không chỉ như vậy, cậu xem mặt của Cung Cảnh Hào, chắc chắn là do cậu của anh ta đánh.”
Câu nói này của Vũ Phi Phi, lập tức làm rõ sự suy đoán trong lòng của mọi người, “Xem ra giữa Cung Cảnh Hào và Vũ Tiểu Kiều thật sự là có bí mật không thể nói với người khác.”
“Hahaha, không ngờ rằng Vũ Tiểu Kiều là loại người này!”
“Ôi....vừa mới cướp chồng chưa cưới của người khác xong, lại bị bắt gian ngay tại trận, thật sự là ăn miếng trả miếng.”