Tịch Thần Hạn rời khỏi bệnh viện, anh lái xe đến thẳng hộp đêm Kim Sa Than.
Tịch Thần vừa vào cửa, không nói một lời nào khác liền sai người đập tan tành hộp đêm Kim Sa Than.
Tên cầm đầu của hộp đêm là Triệu Quang vừa nhìn thấy khí thế của Tịch Thần Hạn như vậy thì hắn ta lập tức bị doạ đến mức mềm nhũn cả chân lại.
“Cậu Thần, anh làm sao vậy, bọn em chọc giận anh ở chỗ nào vậy, anh nói cho em biết, anh không thể đập phá hộp đêm như vậy được.” Triệu Quang không ngừng cúi người xuống, liên tục cầu xin.
Tịch Thần Hạn kéo cổ áo Triệu Quang lên, anh dường như nghiến răng lên nói, “Mỗi một nơi ở chỗ này đều chọc giận tôi.”
“Ôi trời ơi, cậu Thần, ai chọc giận anh thì anh cũng không thể lấy chỗ này của em để xả giận được, có đúng không ạ?”
Tịch Thần Hạn đạp đổ cái bàn ở bên cạnh, đập vỡ ly rượu và chai rượu xuống đất, mảnh vỡ phản chiếu ánh sáng ấm áp màu vàng trong phòng, toả ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt.
Triệu Quang bị doạ cho khiếp sợ, gương mặt anh ta khổ sở nói, “Cậu Thần, anh khoan dung độ lượng, đừng gây khó dễ cho bọn tôm tép chúng em.”
Trong đôi mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn phảng phất lóe ra một tia sáng đỏ rực khiến người ta sợ hãi, khiến cho Triệu Quang sợ đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tịch Thần Hạn nhớ đến chuyện trước đây Triệu Quang từng gây khó dễ cho Vũ Tiểu Kiều, thế là lập tức cơn tức giận của anh dâng trào lên, một nắm đấm của anh bay đến, đánh đến mức khiến Triệu Quang choáng váng.
Sau đó, Triệu Quang lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cơ thể anh ta trở nên nhẹ bẫng, sau đó liền bay qua đụng trúng vào tủ rượu, anh ta lăn xuống đất, một trận đánh rất là đau đớn.
Triệu Quang lắc cái đầu mơ màng của mình, anh ta còn chưa trở lại trạng thái bình thường thì lại bị mấy người tay đấm chân đá cho một trận.
Triệu Quang ôm lấy đầu, không ngừng cầu xin, “Cậu Thần, em sai rồi, thật sự sai rồi.”
Sau khi Triệu Quang đọc được tin tức Vũ Tiểu Kiều trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn thì anh ta thấp thoáng đã dự đoán được sẽ có một ngày như thế này, anh ta đã lo sợ bất an rất nhiều ngày nay, cuối cùng ngày này cũng đã đến.
“Cậu Thần tha mạng, em cũng là làm việc cho ông chủ, em sai rồi, thật sự sai rồi.”
Triệu Quang không ngừng kêu gào xin tha, anh ta ôm lấy đầu cuộn tròn trên nền đất.
Tịch Thần Hạn đứng dậy bước đến, tất cả vệ sĩ nhanh chóng dừng đấm đá Triệu Quang, bọn họ lần lượt lùi về phía sau một bước.
Tịch Thần Hạn túm lấy cổ áo Triệu Quang, sau đó lôi Triệu Quang lên.
“Nói, ông chủ của mày là ai.”
Triệu Quang nuốt ngụm máu trong miệng xuống, gương mặt khổ sở nói, “Cậu Thần, em thật sự không biết ông chủ của em là ai, em cũng chỉ từng nhìn thấy bóng lưng của anh ấy.”
Tịch Thần Hạn giơ nắm đấm lên, dùng sức đấm vào bụng Triệu Quang, khiến Triệu Quang đau đến mức gào thét lên.
“Cậu Thần, em thật sự không biết, thật sự không biết, anh tha cho em đi.”
“Là do em có mắt mà không biết thái sơn, em sẽ đích thân quỳ xuống xin lỗi nhận sai với thiếu phu nhân, anh là quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho em đi.”
Tịch Thần Hạn nheo đôi mắt u ám của mình lại, trong khoé mắt của anh toả ra một tia sáng vô cùng lạnh lẽo.
Anh đạp một cái lên người Triệu Quang, khiến Triệu Quang lại bị văng lên tường, một lần nữa lăn xuống đất, đau đến mức lăn lộn.
Một lúc sau, Triệu Quang mới dần dần đỡ hơn một chút, anh ta vất vả bò dậy, dựa người lên tường, chống đỡ cơ thể không ngừng run rẩy của mình, nước mắt cũng đau đớn đến mức rơi xuống.
“Cậu Thần, em thật sự không biết ông chủ là ai.”
Lại là một trận tay đấm chân đá.
Triệu Quang hoàn toàn gục trên nền đất, không bò lên được nữa.
Tịch Thần Hạn đảo mắt nhìn khung cảnh bừa bộn của hộp đêm, anh ngồi trên ghế sofa, châm một điếu thuốc, từ từ hút.
Đông Thanh cúi đầu xuống, khẽ nói, “Cậu Thần, xem ra Triệu Quang thật sự không biết ông chủ ở phía sau là ai.”
Đông Thanh lúc này cũng bị doạ cho khiếp sợ, Tịch Thần Hạn như vậy chỉ có mấy năm trước, bởi vì chuyện của Mục Vân Thi nên mới dùng thủ đoạn độc ác như vậy, nhưng lần này hình như anh càng trở nên mất kiểm soát hơn lần đó.
Không những đích thân đánh Cung Cảnh Hào, mà còn không bất chấp hậu quả đích thân đập phá luôn hộp đêm Kim Sa Than.
Vệ sĩ xách Triệu Quang đã mềm nhũn thành một bãi bùn, vứt xuống dưới chân Tịch Thần Hạn.
Triệu Quang không ngừng co giật, mơ hồ không tỉnh táo cầu xin, “Tha mạng, tha mạng.”
Tịch Thần nhả ra một hơi khói trắng xoá, anh từ từ lên tiếng.
“Ông chủ của hộp đêm Kim Sa Than, tại sao lại muốn Vũ Tiểu Kiều đến đây lấy tiền?”
Triệu Quang giật mình một cái, anh ta vất vả ngẩng đầu lên, gương mặt đã sưng thành một cái đầu lợn.
“Thưa cậu Thần, em thật sự không biết chuyện này.” Triệu Quang bật khóc.
Điếu thuốc trong tay Tịch Thần Hạn, dụi thẳng lên cánh tay của Triệu Quang, khiến anh ta đau đớn đến mức gào thét một trận.
“A”
“Em nói, em nói còn không phải là chút chuyện nam nữ đó sao, nhưng ông chủ cũng không nói, là do em suy đoán.”
“Nhưng ông chủ của em thật sự chưa từng gặp Vũ Tiểu Kiều, hai lần đều để cho Vũ Tiểu Kiều chạy mất.”
“Không phải, không phải, là thiếu phu nhân, cô ấy may mắn, thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì ở hộp đêm, cô ấy thật sự đã chạy mất”.
Tịch Thần Hạn đứng dậy, anh đá cái ghế xiêu vẹo đổ dưới chân ra, sải bước rời khỏi hộp đêm Kim Sa Than.
Đông Thanh nhanh chóng dẫn người đuổi theo ra ngoài.
Triệu Quang thấy vị thần tôn quý là anh đã rời đi thì hoàn toàn mềm nhũn ngã trên nền đất, anh ta không ngừng thở hổn hển dữ dội, cảm thấy mình như vừa thoát khỏi quỷ môn quan vậy.
Tịch Thần Hạn ra khỏi hộp đêm Kim Sa Than, anh quay đầu nhìn biển hiệu của hộp đêm Kim Sa Than một cái, khoé môi cong lên thành một nụ cười hung ác nham hiểm.
“Lần này cho mày một bài học”
Đông Thanh chau mày lên, khẽ hỏi, “Cậu chủ, anh là đang nói ông chủ đứng sau của hộp đêm này thật sự là Cung Cảnh Hào sao?”
Tịch Thần Hạn không lên tiếng, anh mở cửa xe lên xe, quay trở về bệnh viện.
Trời đã tờ mờ sáng, trên bầu trời có đám mây đen bay lơ lửng, từ từ tụ lại thành một mảng, áp sát xuống mặt đất, cũng đè nén lên tâm trạng của tất cả mọi người.
Lại sắp mưa rồi.
Chỉ là không biết có phải lại là một trận mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng hay không?
Vũ Tiểu Kiều vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
An Tử Dụ ngồi ở đầu giường, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Vũ Tiểu Kiều, cô ta liền cảm thấy lòng đau như cắt.
Bây giờ cô ta đang rất tự trách bản thân mình, “Nếu như mình luôn ở bên cạnh cậu thì cậu sẽ không xảy ra chuyện như vậy, cậu sẽ không phải chịu sự đau khổ lớn như vậy.”
Đường Khải Hiên lật lật báo cáo kiểm tra trong tay, anh ta liếc An Tử Dụ một cái, sau đó khẽ hừm một tiếng.
“Cô vẫn còn là một người phụ nữ có tình nghĩa sâu đậm.”
An Tử Dụ đưa đôi mắt sưng đỏ của mình lên nhìn, “Anh đang chế giễu tôi sao?”
Đường Khải Hiên nhìn mấy số liệu của máy móc đang gắn trên người Vũ Tiểu Kiều, sau đó viết hai nét lên bảng báo cáo, “Nếu đã biết thì còn hỏi làm gì?”
“Tôi biết, nói một đằng làm một nẻo là lỗi của tôi, nhưng chúng ta vốn chỉ là giả vờ hẹn hò, dừng lại đúng lúc, đối với anh hay đối với tôi cũng chưa chắc là không tốt.” An Tử Dụ cụp mắt xuống, che đi sự trống rỗng trong mắt cô ta.
“Bởi vì sự nói một đằng làm một nẻo của cô mà đã khiến cho ông nội tôi tức giận rất nhiều ngày nay rồi, thậm chí suýt chút nữa phát bệnh, một câu nói là lỗi của cô thì liền có thể phủi sạch tất quan hệ hay sao?”
An Tử Dụ cúi đầu xuống, không nói thành lời.
Đường Khải Hiên cũng không muốn nói thêm một câu nào với An Tử Dụ nữa, loại phụ nữ thay đổi xoành xoạch như cô ta đã bị anh ta liệt kê vào danh sách đen.
Tịch Thần Hạn đứng ở cửa phòng bệnh, anh vẫn luôn nghiêm mặt lại, không nói một câu nào.
Anh đã một ngày một đêm không ngủ rồi, lúc này hai mắt anh nổi toàn mạch máu, nhìn vào rất khiến người khác phải sợ hãi.
Bây giờ không có ai có gan dám chọc giận Tịch Thần Hạn, chỉ sợ chạm vào dây dẫn sẽ bị nổ tan xác, ngay cả Đường Khải Hiên khi rời khỏi phòng bệnh cũng đi tránh xa anh ra.
“Khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?” Tịch Thần Hạn đột nhiên lên tiếng.
Đường Khải Hiên dừng bước chân lại, anh ta từ từ quay đầu lại, “Bây giờ cô ấy rất suy nhược.”
“Cậu sợ mình trừng phạt cô ấy sao?”
“Đó là chuyện giữa hai người bọn cậu.” Đường Khải Hiên không vui nói.
Tịch Thần Hạn nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều đang ngủ mê mệt trên giường trong phòng bệnh, trong mắt anh lộ ra một tia nguy hiểm.
“Tốt nhất cô ấy đừng tỉnh lại.”