Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 216: Tôi sẽ khiến anh phải thất vọng



Vũ Tiểu Kiều nắm chặt điện thoại trong tay, hoá ra hai ngày nay Tịch Thần Hạn không hề liên lạc với cô.

Một vài lời cũng không hề có, giống như biến mất vậy, không có một chút tin tức.

Cô nhẫn nhịn sự đau đớn trong lòng, cô muốn gọi điện cho anh, nhưng ngón tay cô từ đầu đến cuối vẫn cứng đờ trên bàn phím, không thế nhấn xuống được.

Cô để mặc cho tâm trạng của mình hoàn toàn rơi xuống tận đáy, cô kiềm nén những giọt nước mắt trong khoé mắt, sải bước đi vào ký túc xá của trường học.

“Cái gì?” An Tử Dụ suýt chút nữa nhảy lên, “Mẹ cậu lại ngang ngược can thiệp vào chuyện của cậu sao?”

“Cậu gọi điện cho anh ấy đi, thật là, bố mẹ cũng đã gặp rồi, cũng đính hôn rồi, bây giờ đột nhiên lại không liên lạc nữa, chuyện gì vậy?”

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không dám liên lạc với anh ấy, mình không biết nói với anh ấy như thế nào, cũng không biết giải thích như thế nào.”

“Mình cũng cảm thấy sợ hãi.....” Cô cúi thấp đầu xuống, “Mẹ mình lấy cái chết để ép buộc mình, thật sự là rất khiến người khác phải sợ hãi.....mình vô cùng sợ.”

“Rốt cuộc là tại sao vậy?” An Tử Dụ sốt ruột đi đi lại lại hãi.

Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Mình không biết, đến bây giờ mình cũng không biết gì hết, mẹ mình không chịu nói, bà ấy chỉ ép bọn mình chia tay.”

“Anh ấy nói anh ấy không may mắn, sẽ mang đến tai hoạ cho nhà mình.”

“Mê tín!”

Vũ Tiểu Kiều ôm lấy An Tử Dụ khóc to lên, “Mình cũng hết cách rồi....Bây giờ rốt cuộc mình phải làm thế nào đây? An An, cậu nói cho mình biết, mình nên làm thế nào đây?”

An Tử Dụ than thở một tiếng, cô ta ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, “Hừ, mình cũng không biết làm thế nào.”

Vũ Tiểu Kiều khóc rất lâu mới lau khô nước mắt, “Chỉ có thể như vậy thôi, đi một bước nhìn một bước vậy.”

An Tử Dụ lại than thở một tiếng, không nói câu nào hết.

Cô ta nhìn thấy cảnh ngộ mà Vũ Tiểu Kiều gặp phải thì rất lo lắng, còn chuyện của cô ta cũng không phải là loạn đến mức rối như tơ vò.

Trước đó cô ta đã xem mắt với một cậu ấm của một doanh nghiệp nhỏ, gia thế của anh ta cũng không thể nào gọi là nhà quyền thế được, nhưng mẹ kế của cô ta lại thích anh ta nên cứ ép An Tử Dụ phải đồng ý, còn nói anh ta là cổ phiếu tiềm ẩn, trong tương lai nhất định sẽ có giá trị.

Tuy mặt mũi của người đàn ông kia cũng được, nhưng An Tử Dụ không có một chút cảm giác nào với anh ta, cô không chịu đồng ý thì mẹ kế của cô ta lại vừa khóc vừa làm loạn, náo loạn đến mức cả nhà không được yên ổn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, An Tử Dụ chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Nếu như không phải đột nhiên trường học có quy định bắt buộc phải ở lại trường học, thì bây giờ cô ta đã bị mẹ kế ép đi đính hôn rồi, may mà có thể dùng việc thi cuối kỳ để kéo dài thời gian, như vậy mới có thể tạm qua được.

“Tiểu Kiều, phấn chấn lên một chút. Cậu phải tin rằng, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.” An Tử Dụ động viên tinh thần Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Nếu không phải trường học đột nhiên thay đổi quy định thì bây giờ mình vẫn đang bị mẹ giam giữ ở nhà.”



“Cho nên đây có thể là một bước ngoặt. Cố lên, chúng ta đều cùng nhau cố gắng.”

Cửa ký túc xá đang đóng chặt đột nhiên bị người khác đạp ra.

Người có thể ở Strickland ngang ngược hống hách như vậy, ngoại trừ Cung Cảnh Hào thì còn có thể có ai chứ?”

Cung Cảnh Hào vừa bước vào, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều ở trong ký túc xa thì gương mặt u ám của anh ta đột nhiên dịu lại một chút.

Anh ta lớn giọng nói, “Vũ Tiểu Kiều, tôi đến là để thông báo với cô một tiếng, bây giờ chỗ này chính thức trở thành trường học khép kín, không được sự cho phép của tôi, cô không được tuỳ ý ra ngoài, nếu như để tôi phát hiện, đừng nói đến tốt nghiệp, tất cả các thành tích của cô trước đó đều bị huỷ bỏ.”

Cung Cảnh Hào đứng ở đó, đứng từ trên nhìn xuống Vũ Tiểu Kiều đang ngồi trên ghế, phát hiện hốc mắt của cô đỏ ửng, hai mắt cũng sưng, anh ta không kiềm được mà ngớ người ra.

“Cô khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong giọng nói lạnh lùng của anh ta hình như có chút không che dấu được sự quan tâm thấp thoáng.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng quay mặt đi, không để ý đến anh ta.

“Tôi hỏi cô tại sao cô khóc?” Cung Cảnh Hào xông lên, kéo Vũ Tiểu Kiều đứng dậy.

“Tôi như thế nào thì có quan hệ gì với anh không?” Cô khản giọng hét lên.

Bây giờ cô cảm thấy vô cùng chán ghét, tại sao tất cả mọi người đều dùng giọng nói hùng hồn để nói chuyện với cô vậy? Thật sự xem cô là cái máy không có cảm giác để mặc tất cả mọi người sắp xếp sao?

Cung Cảnh Hào đè nén sự tức giận trong lòng, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng như đá, “Được, tùy cô.”

Cung Cảnh Hào hất Vũ Tiểu Kiều ra, “Đừng tưởng rằng cô và cậu tôi đính hôn thì có thể trưng ra dáng vẻ mợ của tôi, cô vẫn là sinh viên ở đây.”

Vũ Tiểu Kiều tức giận lấy một quyển sách ra, “Biết rồi, bây giờ cậu Cung có thể ra ngoài rồi, tôi phải ôn thi rồi.”

Cung Cảnh Hào cảm thấy khó chịu, giống như là có một nắm đấm đấm mạnh lên đỉnh đầu anh ta vậy, anh ta càng cảm thấy tức giận hơn, sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tốt nhất đừng để tôi bắt được thóp để đuổi học cô.”

“Tôi sẽ khiến anh thất vọng đó.” Vũ Tiểu Kiều thét lên.

Cung Cảnh Hào hung hăng trợn trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó anh ta liền đạp cửa rời đi.

An Tử Dụ bình tĩnh lại một lúc mới có thể trở về trạng thái bình thường, “Cũng không biết trường học sắp xếp kiểm tra tại trường là như thế nào nhỉ?”

Vũ Tiểu Kiều dùng sức lật sách, “Không ngoài dự đoán thì chính là kiểm tra về thành tích, mình không tin mình sẽ thua.”

Buổi chiều, trường học liền đăng tin ở bảng thông báo, cũng đăng thông báo trong nhóm bạn bè của trường.

Kiểm tra tại trường của sinh viên tốt nghiệp lần này, không chỉ kiểm tra tất cả bài học đã học, mà còn tăng thêm bài học, nói dễ nghe thì là gia tăng kĩ năng thiết kế của sinh viên, hơn nữa yêu cầu thành tích của mỗi phần bài học đề phải vượt qua 90/100 điểm.



Hơn nữa, đối với nhân viên được vào vòng thi thiết kế thời trang mới nổi thì phải tiến hành kiểm tra trọng tâm.

Đồng thời trong thời gian kiểm tra, bất kỳ ai cũng không được ra khỏi trường, người vi phạm sẽ bị xử lý đuổi học.

Điều này khiến trong trường học đồng thời xuất hiện một làn sóng kêu khóc bi thường, mọi người đều oán thán trường học tàn nhẫn, khắc nghiệt và không hợp tình hợp lý.

Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đứng ở một góc trong nhóm người, nghe thấy tiếng huyên náo vang lên ở xung quanh thì lặng lẽ nhìn nhau một cái.

An Tử Dụ khẽ nói lại gần bên tai Vũ Tiểu Kiều, “Tiểu Kiều, sao mình cảm thấy quy định mới lần này hình như là đang nhắm vào cậu vậy?”

Vũ Tiểu Kiều suy nghĩ trong vài giây, “Không thể nào chứ? Nhắm vào mình thì có tác dụng gì chứ? Mình chỉ là một sinh viên bình thường.”

“Bây giờ cậu ở trong trường học không phải là một sinh viên bình thường nữa rồi. Strickland là sản nghiệp của nhà họ Cung, tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Tịch Thị có quan hệ gì chứ? Mọi người đều biết bây giờ cậu ở trong mắt đám bạn học chính là người có thể nói chuyện với lãnh đạo tối cao của trường học.”

“Có người cảm thấy sự tồn tại của cậu uy hiếp đến địa vị của bọn họ, bọn họ đương nhiên sẽ chèn ép cậu rồi.”

Vũ Tiểu Kiều hít sâu một hơi, “Mình sẽ không sợ đâu.”

Sau đó, Vũ Tiểu Kiều cưới nói với An Tử Dụ, “An An, cậu thật thông minh, tương lại khi cậu vào tập đoàn An Sĩ thì nhất định có thể trở thành một nữ tổng tài bá đạo.”

An Tử Dụ không kiềm được mà phì cười, “Mình sẽ không trở thành nữ tổng tài bá đạo đâu, người nhà sớm đã sắp xếp cho mình rồi, tương lai khi mình tốt nghiệp vào công ty làm việc thì mình sẽ quản lý một công ty con bé nhỏ, không đến nỗi quá mất mặt nhà họ An, sau đó tìm một người đàn ông rồi gả đi, yên ổn cả đời.”

“Mẹ kế của cậu cũng thật là đề phòng cậu như đề phòng trộm không bằng.”

An Tử Dụ cười gượng một tiếng, “Cũng có thể hiểu được, bà ta là một người phụ nữ xuất thân trong gia đình bé nhỏ, khó khăn lắm mới leo lên được, nên lúc nào cũng sợ bị đẩy từ trên cao xuống, còn mình chính là chướng ngại vật lớn nhất của bà ta.”

Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đi về phía giảng đường.

Bây giờ các bạn học trong lớp đều rất nhiệt tình với Vũ Tiểu Tiểu, bọn họ vây xung quanh Vũ Tiểu Kiều, ai nấy đều có gương mặt nịnh hót.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy gương mặt ra sức nịnh hót cô của bọn họ thì trong lòng không kiềm được cảm thấy chua xót.

Nếu như bọn họ biết được, mẹ của cô đang ép cô từ hôn, vậy thì bọn họ sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn cô vậy?

Chỉ sợ đến lúc đó, tất cả mọi thứ sẽ là một tình cảnh khác.

Đây chính là nhân tính vừa chân thực vừa xấu xí.

Vũ Tiểu Kiều than thở một hơi, cô ngồi vào chỗ, yên lặng không lên tiếng.

Điện thoại của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên reo lên, cô vui vẻ trong lòng nghe máy, cô còn tưởng là Tịch Thần Hạn, nhưng khi nghe giọng của đối phương thì ánh mắt của cô lập tức trở nên u ám, vẻ mặt cũng trở nên tức giận.

“Hóa ra thật sự là cô.”

“Anh nói cái gì? Tôi không đồng ý.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv