Nước mắt của Vũ Tiểu Kiều rơi xuống, cô mong đợi nhìn An Tử Dụ, giọng nói nghẹn ngào.
“An An, mình có lỗi với anh ấy, nhưng mình không có cách nào để vẹn toàn cả đôi bên, cứ để cho mình ích kỉ một lần đi, đây cũng là sự chùn chân bất lực của mình.”
“Cậu giúp mình chăm sóc anh ấy, an ủi anh ấy, có được không?” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, từng giọt nước mắt của cô rơi xuống.
“Tiểu Kiều, cậu nghĩ kĩ lại đi, tuy có tình yêu, nhưng cũng không thể không cần tình bạn chứ?” An Tử Dụ nói.
Vũ Tiểu Kiều đứng ngơ ngác ở chỗ cũ, rất lâu sau mà cô vẫn không thể cất lên lời được.
“Nhất Hàng chưa từng miễn cưỡng cầu xin chuyện gì, anh ấy chỉ hy vọng có thể mãi mãi làm bạn với cậu. Cậu làm như vậy, thực sự có chút quá đáng.” An Tử Dụ cúi đầu xuống, “Đã là bạn bè với nhau thì mình hy vọng các cậu đều tốt.”
“Thần Hạn không thích Tô Nhất Hàng, anh ấy rất kiêng kị Tô Nhất Hàng, cho nên...” Vũ Tiểu Kiều than thở một tiếng, “Mình không hy vọng Nhất Hàng sẽ bị tổn thương, mình đã nợ anh ấy rất nhiều rồi.”
“Thần Hạn cũng vì mình mà làm rất việc nhiều rồi, mình không muốn phụ anh ấy.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Tịch Thần Hạn đứng ở chỗ xa, nghe thấy câu nói này của Vũ Tiểu Kiều thì trong lòng anh cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một chút hổ thẹn mà quay người lên xe rời khỏi chỗ đó.
Anh ở nhà đợi Vũ Tiểu Kiều rất lâu, thấy cô mãi mà không trở về, nên anh mới đi theo định vị điện thoại của Vũ Tiểu Kiều tìm đến chỗ này.
Nhưng không ngờ rằng lại nghe thấy Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ đang nói chuyện về Tô Nhất Hàng.
Rõ ràng là anh rất tức giận, rất muốn xông lên dạy bảo cô, khiến Tô Nhất Hàng hoàn toàn biến mất khỏi trong thế giới của cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không làm như vậy.
Anh cũng không biết tại sao, điều này hoàn toàn không hợp với tính cách của anh.
Khi Vũ Tiểu Kiều trở về Ngự Hải Long Loan thì đã rất muộn rồi.
Trên bàn bày đầy những món ăn, đây là bữa tối mà anh đặt ở nhà hàng về, bây giờ thức ăn đã nguội ngắt hết rồi.
Tịch Thần Hạn đang làm việc, anh lạch cạch gõ bàn phím máy tính.
Vũ Tiểu Kiều nhìn đồ ăn vẫn còn chưa từng được động đến một cái, khẽ hỏi anh, “Chưa ăn cơm sao?”
“Không đói.” Tịch Thần Hạn hờ hững nói, anh vẫn chuyên tâm gõ bàn phím.
“Đã muộn như vậy rồi, sao lại không đói vậy, có phải là bị ốm rồi không?” Cô quá hiểu Tịch Thần Hạn, mỗi ngày đến giờ ăn cơm thì anh còn đói hơn bất cứ ai, khó mà chịu được.
Hôm nay làm sao vậy?
Thế mà anh lại nói không đói.
Cô bước đến, quan tâm nhìn anh, nhưng anh lại không hề nhìn cô lấy một cái mà vẫn chuyên tâm làm việc.
“Tôi đi hâm lại thức ăn một chút, anh cũng đừng có suốt ngày bận công việc, cũng phải chú ý đến sức khoẻ của mình.” Cô nhanh chóng quay người đi đến nhà bếp hâm nóng thức ăn.
Nhìn thấy anh gọi hai suất ăn thì cô đột nhiên cảm động đến mức hốc mắt hơi cay xè, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Rõ ràng cô đồng ý với anh là sẽ về nhà sớm một chút, nhưng cuối cùng lại để anh đợi cô đến lúc đồ ăn đã nguội ngắt mà cô vẫn chưa trở về.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nở một nụ cười trên mặt, rồi gọi Tịch Thần Hạn đang bận rộn làm việc một câu, “Có thể ăn cơm rồi.”
Tịch Thần Hạn gập máy tính lại, nhưng anh không đi về phía nhà bếp mà đi về phía phòng ngủ.
Vũ Tiểu Kiều đợi rất lâu nhưng Tịch Thần Hạn vẫn chưa đi đến nhà bếp, khi cô mở cửa phòng ngủ ra thì mới nhìn thấy, anh đã nằm trên giường rồi.
Vũ Tiểu Kiều dè dặt bước đến, “Có phải anh thật sự bị ốm rồi không?”
Cô nhẹ nhàng sờ thử trán anh, phát hiện trán anh không hề nóng thì mới thở phào một hơi.
“Sao vậy, anh thật sự không đói sao?”
Anh vẫn không lên tiếng mà quay lưng về phía cô.
“Có phải anh giận tôi không?” Cô khẽ hỏi.
Tịch Thần Hạn không hề cử động, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Tôi biết, hôm nay là do tôi sai, tôi đột nhiên có chút việc nên mới về muộn, tôi đảm bảo lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Tịch Thần Hạn vẫn không để ý đến cô.
Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể yên lặng, đứng ở một bên nhìn bóng lưng của anh đến ngớ người.
Rất lâu sau, khi Vũ Tiểu Kiều tưởng Tịch Thần Hạn đã ngủ rồi thì anh đột nhiên lật người dậy, nhìn Vũ Tiểu Kiều rồi rất nghiêm túc hỏi cô một câu.
“Có phải cô rất sợ tôi không?”
“.......”
Vũ Tiểu Kiều bị hỏi đến mức ngớ người ra.
Cô không phủ nhận, cô thực sự rất sợ Tịch Thần Hạn.
Nhưng nếu như bây giờ thừa nhận thì chỉ sợ rằng sẽ chọc giận anh, cô chỉ có thể cười nói.
“Không có, sao tôi lại sợ anh chứ? Anh cũng nói rồi mà, lá gan của tôi đối với anh là rất lớn.”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn hình như trở nên u ám hơn một chút, anh nằm xuống nhắm mắt lại, “Ngủ đi, muộn rồi.”
Vũ Tiểu Kiều biết Tịch Thần Hạn tức giận rồi, vì để dỗ giành khiến anh vui mà ngày hôm sau cô đã không đi học mà chuyên tâm nghiên cứu cách nấu ăn cho anh như thế nào.
Tục ngữ có câu, muốn nắm bắt được trái tim của đàn ông thì phải nắm bắt được cái dạ dày của anh ta trước.
Cô đi siêu thị, lại khuôn rất nhiều đồ trở về, rồi bắt đầu bận rộn nấu ăn.
Cô rửa tay rồi đeo tạp dề vào, cô hít sâu một hơi rồi lấy cuốn sách hướng dẫn nấu ăn ra, lật đến trang được gấp góc.
6 chữ lớn ở bên trên bỗng đâu hiện ra trước mắt: Phương pháp nấu các món thịt!
Tịch Thần Hạn là một động vật ăn thịt hoàn toàn. Tất cả các loại rau xanh đều không ăn.
Thịt thì thường khó chế biến hơn rau xanh, nếu làm không tốt thì sẽ bị dầu mỡ và ngấy, sẽ bị Tịch Thần Hạn chê bai.
Cô nghiên cứu rất lâu, phát hiện mấy công thức nấu ăn dễ làm thì cô đều đã làm cho Tịch Thần Hạn ăn rồi, không có một phương pháp nấu ăn nào mới nào, còn những món khó làm thì đương không phải là những người mới học nấu ăn như cô có thể làm được.
“Được rồi, hình như chỉ có sủi cảo là dễ làm hơn một chút.”
Cô bắt đầu làm theo sách hướng dẫn nấu ăn, nhưng hình như cục bột cố ý gây khó dễ với cô, không phải quá nát thì lại quá cứng, còn có nhân, cho dù cô có trộn thế nào cũng không trộn được.
Nhưng may mà cô sáng suốt, đặc biệt giành ra một ngày để chuẩn bị bữa tối, thời gian chiến đấu vẫn còn rất dư dả.
“Cái nhân này phải thêm gia vị như thế nào đây?”
“Rốt cuộc một chút trong sách hướng dẫn là bao nhiêu mới được vậy?”
........
Vũ Tiểu Kiều lúng ta lúng túng, cô thử làm theo sách hướng dẫn hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng nở ra một nụ cười hài lòng.
Nhìn thùng rác ở dưới chân thì khoé miệng của cô khẽ co giật, cô bịt mắt mình lại, quả thật là không dám nhìn thẳng vào nó.
Khi Tịch Thần Hạn trở về thì Vũ Tiểu Kiều đang đun sôi nước.
“Cô đang làm gì vậy?”
Nghe thấy giọng của Tịch Thần Hạn, Vũ Tiểu Kiều vui mừng quay đầu lại, cô nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
“Anh trở về rồi à, tôi đang nấu cơm cho anh.”
Tịch Thần Hạn nhìn gương mặt toàn là bột mì của cô thì hơi ngớ người ra một lúc, sau đó anh lại nhìn sang chỗ sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo ở sau lưng cô, trong lòng anh trở nên nặng nề.
“Hửm.....”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng dùng cơ thể của mình để che đi những tác phẩm thất bại kia, cô le lưỡi, “Chắc....có thể ăn được. Hì hì....”
Tịch Thần Hạn dựa người vào cửa, khoanh hai tay trước ngực, “Cho dù có ăn được hay không thì đều phải thử.”
Anh nhìn ra đây là thành quả chiến đấu cả một ngày của Vũ Tiểu Kiều:
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sắc mặt dịu dàng của anh, không phải là vẻ mặt lạnh như băng giống như tối qua thì cười đến mức khoé mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm.
“Cười gì mà vui vẻ như vậy?” Tịch Thần Hạn liếc nhìn cô một cái.
“Không nói cho anh biết.”
Cuối cùng Vũ Tiểu Kiều cũng bận rộn xong, cô bưng một đĩa sủi cảo nóng hổi bốc khói nghi ngút đặt lên bàn, “Màu nếm thử đi, nhân thịt đấy, tuyệt đối không bỏ một chút rau nào vào.”
Tịch Thần Hạn nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô thì gắp một cái sủi cảo lên, cắn một miếng......
Thực sự rất khó ăn, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
Chỉ có lúc nhỏ, mẹ anh từng làm cho anh ăn món sủi cảo khó ăn như vậy, từ sau lần đó, sủi cảo anh ăn đều do những đầu bếp năm sao hoặc đầu bếp trong nhà hàng làm, anh không còn được ăn cái mùi vị ấm áp như lúc nhỏ nữa.
“Sao vậy? Ngon không?” Vũ Tiểu Kiều giương mắt nhìn anh.
Anh gật đầu, “Ngon.”
Vũ Tiểu Kiều vui mừng nở nụ cười, anh cũng cong môi nở nụ cười theo.
“Anh không tức giận sao?” Vũ Tiểu Kiều hỏi.
Tịch Thần Hạn chau mày, “Tôi tức giận lúc nào chứ?”
“Hửm.....”
Rõ ràng là tối qua anh đã tức giận, chơi trò chiến tranh lạnh không để ý đến cô có được không?