Sắc mặt của Tào Xuyên trở nên nhợt nhạt.
Mọi người đều thì thầm nói riêng với nhau rồi cười phá lên.
“Tào Xuyên hôm nào cũng chém gió, nói cái gì mà anh ta không cần Vũ Tiểu Kiều!”
“Kết quả là sao, xem chồng tương lai bây giờ của người ta có thân phận gì, anh ta được coi là cái thá gì chứ?”
“Anh ta tưởng rằng, anh ta từ hôn, không cần người ta nữa sao? Xem người ta bây giờ dẫn theo chồng chưa cưới nạm vàng đến tham dự tiệc rượu, chính là để ra oai phủ đầu với anh ta.”
“Haha, có kịch hay để xem rồi, chắc chắn là đến báo thù anh ta.”
Đúng lúc này, một cậu ấm con nhà giàu bước đến dùng khuỷu tay thúc Tào Xuyên một cái, sau đó giảo mồm nói với Vũ Tiểu Kiều xinh đẹp như công chúa ở trung tâm vũ hội.
“Cậu hai Tào, kia không phải là vợ chưa cưới bị anh từ hôn sao? Một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ giấu ở trong nhà, ngày đêm mây mưa với cô ấy, sao anh có thể nỡ chắp tay dâng cho người khác cơ chứ?”
Khoé miệng của Tào Xuyên cong lên thành vẻ nghiền ngẫm, “Quân tử nên tác thành chuyện vui cho người khác.”
“Haha! Anh còn có thể trở thành quân tử sao? Anh có biết số lượng những cô gái từng bị anh chơi đùa là bao nhiêu không?”
Tào Xuyên trợn trừng mắt nhìn cậu ấm kia một cái, “Đừng nói linh tinh!”
“Tôi không nói linh tinh, tôi chỉ nghe nói, dạo trước cậu hai Tào muốn chiếm đoạt vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa, cuối cùng bị đánh cho một trận thâm tím hết cả mắt.”
“Nói ra cũng kỳ lạ, như vậy mà cậu Thần cũng có thể nhịn được.”
Sắc mặt của Tào Xuyên trở nên u ám, anh ta tức giận quát lên một tiếng, “Anh không lên tiếng thì cũng không có ai bảo anh là câm đâu.”
Cậu ấm con nhà giàu kia kinh thường bĩu môi một cái, anh ta vỗ vai của Tào Xuyên, tình ý sâu xa nói, “Cậu hai Tào, phụ nữ trên đời này còn rất nhiều, người đẹp trai phong độ như anh, chỉ cần tuỳ ý cong đầu ngón tay lên gọi thì liền có vô số cô gái xinh đẹp nhào nhào đến, đừng có mà nghĩ không thông nhé.”
“Im miệng! Tào Xuyên tức đến mức sắc mặt u ám.
Anh ta nhìn về Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều đang được mọi người xung quanh cung kính và yêu quý thì nhanh chóng đổi sang một biểu cảm hoà nhã thân thiện.
Anh ta đang suy nghĩ xem có nên tiến lên chúc mừng một câu hay không, như vậy mới thể hiện ra rằng anh ta đang thản nhiên hơn một chút.
Nếu không Tịch Thần Hạn thật sự biết chuyện anh ta ở bãi đỗ xe rắp tâm định cưỡng hiếp Vũ Tiểu Kiều thì chỉ sợ là sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.
Tào Xuyên do dự cả nửa ngày, cuối cùng cũng không có dũng khí đi về phía Tịch Thần Hạn.
Tiếng thì thầm bàn tán ở xung quanh lọt vào tai Tào Xuyên.
“Anh xem vẻ mặt của tên Tào Xuyên kia có giống ăn phải ruồi không?”
“Có thể không ăn ruồi sao? Không ngờ rằng đối tượng mà nhà họ Tào anh ta từ hôn lại biến hoá nhanh chóng trở thành thiếu phu nhân của nhà quyền thế giàu có bậc nhất.”
“Nếu như đổi thành tôi thì sớm đã chuồn mất tiều rồi, thế mà anh ta vẫn còn đứng ở đây để khiến cho bản thân mình bị mất mặt.”
“Nhà họ Tào bọn họ cũng đừng nói tác phong của Vũ Tiểu Kiều có tốt hay không, Tào Xuyên ở trong vòng bạn bè của anh ta cũng không có danh tiếng gì, chỉ có sinh viên ngoan như Vũ Tiểu Kiều là không biết, chứ chúng tôi thì biết rất rõ ràng.”
Lúc này Tào Xuyên đã mặt đỏ tía tai, anh ta căm hận đến mức không thể nhào đến bịt hết miệng những người kia lại.
Đúng lúc này, Tịch Thần Hạn đang đứng ở vị trí trung tâm của sân khấu, trong lòng anh đang ôm Vũ Tiểu Kiều mặt hơi ửng đỏ, cất cao giọng nói với mọi người, “Tuy mọi người đều quen cô ấy, nhưng tôi vẫn phải giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là vợ chưa cưới của tôi, tên cô ấy là Vũ Tiểu Kiều.”
Lập tức một tràng vỗ tay vang lên.
Không biết Tịch Thần Hạn cúi đầu nói với Vũ Tiểu Kiều điều gì, chỉ nhìn thấy gương mặt của Vũ Tiểu Kiều càng đỏ ửng hơn, cô xấu hổ cúi thấp đầu xuống ở trong lòng anh.
Mọi người ngưỡng mộ một phen.
“Bọn họ ân ái quá!”
“Nếu như tương lai tôi cũng có thể tìm được một người đàn ông yêu thương phụ nữ như cậu Thần thì tốt.”
“Tôi ngưỡng mộ Vũ Tiểu Kiều quá.....”
Mọi người chen chúc nhau lên muốn tiến lên trên để nhìn rõ Vũ Tiểu Kiều hơn, có người còn muốn chụp ảnh cùng, muốn kết thân một chút quan hệ với Vũ Tiểu Kiều.
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn một lần nữa nhìn về phía Tào Xuyên, anh như cười như không nói, “Anh này là Tào Xuyên sao? Chính là người từ hôn với vợ chưa cưới của tôi.”
Hội trường huyên náo lập tức trở nên yên tĩnh, không khí lặng ngắt như tờ.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Tào Xuyên, sau đó lại nhìn về phía Tịch Thần Hạn không rõ là đang vui mừng hay đang tức giận.
Cũng không biết là ai cố ý hãm hại Tào Xuyên hay là như thế nào, lại từ phía sau dùng sức đẩy anh ta một cái khiến anh ta lộ mặt ra ở trước mặt mọi người.
Tào Xuyên muốn tránh cũng không tránh được, anh ta lập tức nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang dùng ánh mắt xa xăm nhìn anh ta, anh ta liền giơ tay chào hỏi Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều.
“Cậu Thần, trùng hợp quá.” Tào Xuyên ngượng ngùng cất lên một câu như vậy.
Nói xong, da mặt của Tào Xuyên liền trở nên nóng rực.
Đuôi lông mày đen rậm của Tịch Thần Hạn hơi hơi chau lại, ánh mắt vừa xa cách vừa xa lạ nhìn anh ta, khiến Tào Xuyên càng trở nên ngượng ngùng hơn.
Mọi người xung quanh lại cười chế giễu, “Mau xem Tào Xuyên kìa, dáng vẻ giống như rất thân thiết với cậu Thần vậy.”
“Haha, cũng không xem anh ta có thân phận gì.”
“Một kẻ nhà giàu mới nổi!”
Tào Xuyên thầm tức giận, anh ta ma xui quỷ khiến tiến về phía trước mấy bước, còn giơ tay ra với Tịch Thần Hạn, dáng vẻ như muốn bắt tay thân thiết với Tịch Thần Hạn vậy.
“Xin chào cậu Thần, tôi là Tào Xuyên. Chúc mừng anh, chúc mừng anh đính hôn.”
Tịch Thần Hạn không thèm để ý đến cái tay giơ lên của Tào Xuyên, Tào Xuyên cũng không cảm thấy mất mặt, anh ta cười chúc mừng với Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, thấy em tìm được mối lương duyên trời định thì thật sự là quá tốt rồi, anh chúc em và cậu Thần bên nhau hạnh phúc đến già, cả đời ân ái và hạnh phúc.
Ánh mắt lạnh lùng của Vũ Tiểu Kiều, không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Khuôn mặt tràn ngập nụ cười của Tào Xuyên lúc này vô cùng nhếch nhác, nhưng anh ta không hề quan tâm mà vẫn tiếp tục cười.
Bởi vì ngoại trừ cười thì bây giờ Tào Xuyên thật sự không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt thì mới là chính xác.
Tịch Thần Hạn ôm lấy vai Vũ Tiểu Kiều, anh theo phản ứng bản năng mà ôm chặt cô hơn một chút.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy khắp người Tịch Thần Hạn toát ra một sự lạnh lẽo khiến trái tim cô bỗng nhiên run rẩy.
Hình như anh đang tức giận.
Tào Xuyên tiếp tục cười nói, “Trước đây đều là hiểu lầm, thực ra tôi đã sớm biết Tiểu Kiều thích cậu Thần, nhưng chúng ta bị bố mẹ ép buộc, không thể không giả vờ đồng ý đính hôn. Tiểu Kiều và cậu Thần mới là người yêu thật sự, chỉ là không công khai với bên ngoài thôi.”
Đúng lúc này có người hỏi, “Không đúng, không phải Vũ Tiểu Kiều và anh vẫn đang hẹn hò sao? Người trong đại học Strickland đều biết.”
Tào Xuyên vẫn cười tươi như không có chuyện gì xảy ra, anh ta giống như một người khiêm tốn, “Thật ra tôi và Tiểu Kiều sớm đã chia tay rồi.”
Mọi người bàn luận xôn xao, “Ý của anh ta là đang nói bọn họ sớm đã chia tay rồi, nhưng không nói với người trong nhà.”
“Mỗi người đều có người yêu khác, nhưng lại bị người nhà ép buộc, cho nên bọn họ liền công bố tin tức đính hôn.”
“Xem ra ảnh tin đồn tình ái của cậu Thần và Vũ Tiểu Kiều cũng là được cố ý công bố, mục đích là để cho nhà họ Tào chủ động từ hôn.”
“Đúng, chính là như vậy, tất cả đều là hiểu lầm.” Tào Xuyên thấy hướng gió thổi theo hướng mà anh ta mong muốn, nên anh ta cười rất vui vẻ.
Vẻ mặt của Tịch Thân Hạn lại u ám hơn một chút, gương mặt đẹp trai của anh nghiêm lại sắc như dao.
Tào Xuyên nhìn như đang giải thích, nhưng thực ra lại đang chứng minh sự trong sạch của mình.
Sao Tịch Thần Hạn có thể đồng ý cho việc tên khốn nạn đó chứng minh trong sạch được chứ?
Vũ Tiểu Kiều cảm nhận rõ được toàn thân Tịch Thần Hạn càng lạnh hơn, trong lòng cô không kiềm được mà toát mồ hôi.
Tào Xuyên vẫn đang ra sức biểu diễn, “Tiểu Kiều, anh thật lòng chúc phúc cho em và cậu Thần. Tuy chúng ta đã chia tay rồi, nhưng chúng ta vẫn luôn là bạn tốt của nhau, có cơ hội thì anh nhất định sẽ mời em và cậu Thần uống một ly.”
“Cậu Thần, Tiểu Kiều thật sự là một cô gái rất tốt, tôi vẫn luôn xem cô ấy như là em gái vậy.....”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn cuối cùng cũng hội tụ thành một tia sắc bén nhìn thẳng về phía Tào xuyên, anh cắt ngang lời nói còn chưa nói hết của Tào Xuyên.
“Thực sự mọi người đã hiểu lầm rồi!” Ánh mắt nhìn thẳng vào Tào Xuyên của Tịch Thần Hạn lộ ra một tia nguy hiểm.
Tào Xuyên cảm thấy lồng ngực ngạt thở, lập tức toàn thân anh ta cảm thấy rét run, nụ cười trên mặt anh ta cũng không kiềm được mà đông cứng lại.