“Cái gì? Vũ Tiểu Kiều, não cậu có vấn đề sao? Dọn về nhà họ Vũ, cậu còn có thể sống yên bình được không?”
Vũ Tiểu Kiều hẹn An Tử Dụ gặp mặt ở bờ biển.
Vừa gặp mặt, An Tử Dụ đã xông lên, nắm lấy người Vũ Tiểu Kiều không ngừng lắc.
Vũ Tiểu Kiều bị An Tử Dụ lắc đến mức hoa mắt chóng mặt, “Mình nhìn thấy biểu cảm bị làm cho tức chết của Tôn Hồng và Vũ Phi Phi thì chỉ muốn giải hận.”
An Tử Dụ dùng sức gõ vào trán Vũ Tiểu Kiều, “Nói cậu ngốc, cậu là ngốc thật sự , ở dưới mắt bọn họ, chỉ cần cậu có chút không cẩn thận thì sẽ bị thương tích đầy mình.”
“Đúng vậy! Mình không kiểm soát được việc nổi giận với Vũ Kiến Trung, còn bị Vũ Phi Phi quay lại, may mà sau đó đoạn video đó đã bị Vũ Kiến Trung xoá đi mất.”
An Tử Dụ lại gõ gõ vào trán Vũ Tiểu Kiều, “Cho nên mình nói cậu đó, cậu cứ ở bên cạnh cậu Thần, đừng đi đâu hết! Chỉ có anh ấy mới có thể bảo vệ tốt cho cậu. Cái gọi là tựa lưng vào cây lớn dễ hóng gió chính là đạo lý này.”
“Con chim non dễ lạc đường như cậu, vẫn là đừng học trở thành kền kền để làm tổn thương người khác.”
Vũ Tiểu Kiều tỉu nghỉu đỡ lấy trán, “Mình sẽ suy nghĩ xem rốt cuộc con đường tiếp theo nên đi như thế nào?”
“Mình sợ cậu nghĩ sai, cuối cùng lại đi nhầm đường.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía bờ biển xa xôi, có một đàn chim hải âu bay qua, phong cảnh rất đẹp.
“Con đường của mình, thì dù sao cũng phải tự đi tiếp, mình không thể cứ dựa mãi vào anh ấy....ngộ nhỡ có một ngày không dựa được nữa thì hậu quả sẽ càng thê thảm hơn.”
Vũ Tiểu Kiều dựa vào một hòn đá lớn ở bờ biển, ánh mắt cô trở nên trống rỗng, mặt biển rộng lớn xanh biếc, đẹp đến mức vừa xa xăm vừa mơ hồ huyền ảo.
Gió biển thổi đến khiến mái tóc dài đen óng ả của cô tung bay, thổi đến mức khiến chiếc váy màu trắng trên người cô bay phấp phới.
“Mình vốn không muốn dọn vào đó ở, mình không thích chỗ đó, từ năm 8 tuổi đó, khi mình bị Tôn Hồng đuổi khỏi nhà họ Vũ, mình liền biết mình là người bị bố ruột bỏ rơi.....”
“Tuy nói mình và Vũ Kiến Trung là bố con ruột, nhưng ở trong mắt mình ông ta còn không thân thuộc bằng Lí Thành Sơn.”
“Mình cũng biết, Lí Thành Sơn là một người khốn nạn, ông ấy sẽ không thật sự quay đầu, nhưng so với Vũ Kiến Trung thì mình càng cảm kích Lí Thành Sơn hơn. Ngay cả bố ruột còn bỏ rơi mình, nhưng ông ta thì không có, mình sẽ không quên ân tình nuôi dưỡng mình bao nhiêu năm nay.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn nước biển trong xanh, ánh mắt của cô trở nên có lực hơn bất cứ lúc nào, “Mình sẽ không dễ dàng bị đánh bại, mình sẽ dũng cảm đi về phía trước.”
An Tử Dụ đau lòng nhìn Vũ Tiểu Kiều, khẽ ôm lấy cô.
“Cho dù bên cạnh cậu có bao nhiêu hổ báo lang sói, ít nhất bạch mã hoàng tử của cậu đến rồi. Anh ấy sẽ bảo vệ cậu.”
Nhớ đến Tịch Thần Hạn, trong lòng Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà cảm thấy ấm áp.
“Mình rất hy vọng, anh ấy là bạch mã hoàng tử của mình.” Vũ Tiểu Kiều ngẩng mặt lên để đón lấy gió biển, nụ cười trên mặt cô vừa thuần khiết vừa thoải mái.
Tuy trong lòng cô còn quá nhiều sự không chắc chắn, nhưng những chuyện mà anh làm vì cô, đủ để an ủi trái tim đầy vết thương của cô rồi.
An Tử Dụ cười mập mờ, “Nhìn cậu kìa, chắc chắn cậu đã yêu anh ấy rồi.”
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, khẽ phủ nhận, “.....mình không có.”
“Cậu nói dối!”
Mặt của Vũ Tiểu Kiều càng đỏ ửng hơn, trái tim của cô cũng đập thình thịch.
“Xem đi, quả nhiên yêu rồi.”
“Được rồi, đừng nói mình nữa. Gần đây trường học vẫn ổn chứ? Mình chuẩn bị mấy ngày nay sẽ trở về trường đi học.”
“Trường học vẫn ổn! Bây giờ đám bạn học đều đang bàn tán, sao cậu lại trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần, quá là không thể tin được. Nhưng bọn họ không tin cũng không có cách nào, chuyện chính là như vậy.”
“Bọn họ có rất nhiều người đều rất sợ hãi, bởi vì trước đó đã từng bắt nạt cậu, bây giờ còn quay ra nịnh hót tớ, hy vọng tớ có thể giúp bọn họ nói tốt với cậu.” An Tử Dụ cười nói.
“Chuyện cậu và cậu Thần đính hôn, vẫn luôn chiếm vị trí trang nhất của tất cả các báo, hầu như toàn thế giới đều biết....bây giờ chỉ sợ người của cả thành phố Kinh Hoa đều biết cậu rồi.”
“Quanh co khúc khuỷu, Tiểu Kiều! Cuối cùng cậu cũng có thể ngoi lên được rồi, từ nay về sau cậu cứ ngang ngược mà đi, cũng không ai dám nói cậu cái gì hết.”
Vũ Tiểu Kiều không biết làm sao nhún nhún vai, “Bây giờ đi ở trên đường, rất nhiều người đều dùng ánh mắt như nhìn thấy động vật quý hiếm để nhìn mình, cậu có biết là rất áp lực không?”
An Tử Dụ gõ gõ vào trán Vũ Tiểu Kiều, “Trên người đang hưởng phúc mà còn không biết, bây giờ có biết bao nhiêu người đang ngưỡng mộ cậu không thôi.”
Vũ Tiểu lại đỏ ửng mặt lên, xấu hổ cúi đầu xuống.
Điện thoại của An Tử Dụ không ngừng reo lên, cô ta cuối cùng cũng không chịu được mà cầm điện thoại lên.
“Lại là bố cậu sao?” Vũ Tiểu Kiều hỏi.
“Đúng vậy, ông ấy không ngừng gửi tin nhắn trên wechat giục mình.” An Tử Dụ lắc lắc đầu, nhìn thẻ liên hệ mà bố cô ta gửi đến trong điện thoại, trong lòng cô ta vừa cảm thấy tò mò vừa cảm thấy buồn cười.
“Giục cậu làm cái gì vậy?”
“Xem mắt đó.”
“Phụt.” Vũ Tiểu Kiều phì cười, “Chẳng lẽ bạch mã hoàng tử của cậu cũng đến rồi sao?”
“Cậu bớt nói lại đi, đã thời đại nào rồi, còn phải xem mắt chứ. Đây chính là nỗi đau khi sinh ra ở nhà quyền thế đó, đến tuổi lấy chồng thì một đống tài liệu về đối tượng xem mắt bay đến như tuyết rơi.”
“Cho mình xem với.” Vũ Tiểu Kiều xông đến.
“Không có ảnh, avatar cũng không phải là người thật, thật không biết đối phương có lai lịch gì mà khiến bố mình lại ra sức gán ghép như vậy.” An Tử Dụ bất lực nhấp vào phần thẻ liên hệ rồi gửi lời mời kết bạn.
“Khí vũ hiên ngang? Tên này nghe cũng già dặn quá.” An Tử Dụ cười chế nhạo một tiếng, “Bố mình sẽ không tìm cho mình một ông già chứ?”
“Mình cảm thấy nghiêng về loại tự sướng hơn, chắc cũng khá trẻ đấy.” Vũ Tiểu Kiều an ủi nói.
“Thế mà lại phải đi xem mắt.” An Tử Dụ chán nản nắm tay thành nắm đấm, “Nếu như giống như cậu gặp được một con rể rùa vàng thì tốt.”
Hai tay Vũ Tiểu Kiều chống vào cằm nhìn về phía ánh sáng lấp lánh trên mặt biển.
“Con rể rùa vàng sao?” Tịch Thần Hạn thực sự là chồng mà cả đời này sẽ không thay đổi của cô sao?
Sự ân ái ngọt ngào của anh đối với cô, chỉ là diễn cho người ngoài xem thôi, anh vốn không yêu cô sâu sắc như vậy.
An Tử Dụ đưa Vũ Tiểu Kiều đến bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng, khi cô vừa mới đến dưới lầu của bệnh viên thì lại nhìn thấy Tào Xuyên.
Anh ta đang đi đi lại lại ở hàng lang, vẫn luôn do dự có nên vào hay không, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, anh ta đột nhiên xông đến, nở nụ cười tươi như hoa nói với cô.
“Tiểu Kiều, cuối cùng có thể gặp được em rồi, gần đây em có ổn không? Haha....gần đây anh cứ luôn lo lắng cho em, đám phóng viên bây giờ giống như bị điên ráo riết tìm em, ngay cả cửa nhà anh cũng bị bao vây đến mức không một khe hở.”
Tào Xuyên thân là bạn trai cũ của Vũ Tiểu Kiều, đối với một người sắp đính hôn nhưng lại bị từ hôn mà nói, đám phóng viên đương nhiên vui lòng moi nội tình từ chỗ Tào Xuyên rồi.
Còn Tào Xuyên chỉ sợ cũng muốn mượn việc này mà xuất hiện trước mặt mọi người để nâng cao danh tiếng của nhà mình.
Còn Tào Xuyên vì muốn chứng minh trong sạch của mình mà ác ý bôi nhọ Vũ Tiểu Kiều, nói những chuyện cô từng làm ở hộp đêm Kim Sa Than, còn Vũ Tiểu Kiều thì biết rõ hết những chuyện Tào Xuyên làm.
“Anh đến đây làm cái gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Tào Xuyên cười ngượng ngùng, “Thực ra cũng không có gì, anh chỉ muốn nói xin lỗi em, bây giờ em là vợ chưa cưới của cậu Thần, thân phận khác biệt rồi, hy vọng em có thể bỏ qua hết những chuyện không vui giữa hai chúng ta.”
Vũ Tiểu Kiều hừm lạnh một tiếng, “Hoá ra là anh sợ tôi.”
“Không phải đâu Tiểu Kiều, anh là thật lòng thật dạ cảm thấy hổ thẹn với em, là do anh trước đây quá khốn nạn, làm em tổn thương, khiến em.....”
“Tuy bây giờ em đã có chồng chưa cưới rồi, hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn bè.”
Lại là một người đến lôi kéo quan hệ.
“Mau chóng cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng cất lên, cô vượt qua Tào Xuyên, sải bước đi về phía trước.
Không ngờ rằng Tào Xuyên lại đuổi theo, còn kéo lấy cô, dáng vẻ đến chết cũng không chịu buông tay.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy hoảng sợ kỳ lạ, rốt cuộc Tào Xuyên định làm cái gì?