Cao Thuý Cầm nhìn Vũ Kiến Trung, giọng nói hờ hững nói.
“Dù sao Tiểu Kiều là con gái của ông, ông muốn đón nó về thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
“Cái gì gọi là đón con về vậy?” Vũ Tiểu Kiều chau mày, cả khuôn mặt của cô thể hiện sự nghi hoặc.
Vũ Kiến Trung cười nói, “Tiểu Kiều, dù sao con cũng là con gái của bố, cũng phải thân thiết với bố nhiều hơn.”
“Tôi đã là người trưởng thành rồi, không cần người giám hộ nữa, càng không cần phải phân chia cho ai nuôi dưỡng nữa. Cho nên, bây giờ vốn không tồn tại chuyện ‘đón tôi về nữa’!”
Thái độ của Vũ Tiểu Kiều rất kháng cự khiến Vũ Kiến Trung nhất thời cảm thấy khó xử.
“Tiểu Kiều.....bố chỉ hy vọng, con có thể về về nhà ăn bữa cơm, đừng để người khác cảm thấy tình cảm bố con của chúng ta không tốt.” Vũ Kiến Trung nói.
“Sao vậy? Sau khi tôi trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần thì ông liền vội vàng nịnh hót tôi như vậy sao?” Vũ Tiểu Kiều cười mỉa ông ta, “Sao trước đó không thấy ông nói muốn tôi về nhà ăn cơm và muốn thân thiết với tôi vậy?”
“Tiểu Kiều, bình thường công việc của bố quá bận rộn, gần đây mới có chút thời gian, con đừng trách bố trước đó đã lơ là con....”
“Ông có thể tiếp tục bận rộn công việc!” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
“Tiểu Kiều. Bố......” Vũ Kiến Trung đang định nói điều gì đó thì bị Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng cắt ngang.
“Ra ngoài! Chỗ này không hoan nghênh các người!” Vũ Tiểu Kiều chỉ về hướng cửa phòng.
Sắc mặt của Tôn Hồng rất không tốt, bà ta quay người một cái liền sải bước ra ngoài.
Vũ Kiến Trung khó xử nhìn Cao Thuý Cầm, nhưng Cao Thuý Cầm vốn không nhìn ông ta lấy một cái.
“Được rồi, Tùng Tùng, hôm khác bố lại đến thăm con. Tiểu Kiều, bố về trước đây.” Vũ Kiến Trung thất vọng quay người rời khỏi phòng.
Cao Thuý Cầm trầm mặc rất lâu mới khẽ nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, dù sao ông ấy là bố của con, mẹ vẫn hy vọng hai người có thể hàn gắn quan hệ.”
“Không thể nào, khi anh trai cấp cứu đi vào phòng cấp cứu, sự máu lạnh vô tình của ông ta đã khiến tình cảm của con đối với ông ta trở nên lạnh thấu tim. Con không có người bố như ông ta!”
“Nhưng dù sao ông ta vẫn là bố con.....”
“Ông ta đối xử với con như thế nào cũng được, bởi vì con là người khoẻ mạnh, có chân có tay, con có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, nhưng anh trai thì khác.....cách làm của ông ta quá tuyệt tình!”
Cao Thuý Cầm than thở một hơi, “Tiểu Kiều, con cũng phải suy nghĩ cho tương lai của mình. Vũ Phi Phi sẽ không chịu để yên, còn dựa vào gia đình như chúng ta thì người bên ngoài sẽ nói con trèo cao lên cậu Thần của nhà họ Tịch....”
“Chỉ khi con và bố con hàn gắn tình cảm thì con sẽ danh chính ngôn thuận là con gái thị trưởng, Vũ Phi Phi mới không thể làm gì con, còn người ngoài cũng không thể nói gì được nữa.”
“Tuy mẹ cũng rất hận ông ta, nhưng mẹ vẫn hy vọng hai người có thể liên lạc bồi đắp tình cảm nhiều hơn, dù sao còn có anh trai con....con xem anh trai con, chung quy cũng có tình cảm với ông ta.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn anh trai của mình, cô chỉ thấy anh trai cô cứ giương mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa phòng, một dáng vẻ rất không nỡ.
Vũ Tiểu Kiều biết anh trai cô đang không nỡ rời xa Vũ Kiến Trung.
“Hai người phải liên lạc bồi đắp tình cảm nhiều hơn thì ông ta cũng sẽ đến thăm anh trai con nhiều hơn.” Cao Thuý Cầm nói.
Cô cúi đầu xuống, trầm mặc.
Cao Thuý Cầm lập tức lại cười nói, “Khi nào hẹn cậu Thần gặp mặt một lần, mẹ cũng nên gặp mặt con rể tương lai rồi.”
“Ừm, vâng ạ.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn điện thoại, Tịch Thần Hạn cả một ngày nay không liên lạc với cô, lẽ nào cô ở trong lòng anh thật sự không quan trọng chút nào sao?
Anh kiên quyết đuổi cô đi như vậy thì liệu rằng anh sẽ không tìm cô nữa chứ.
Trong lòng cô cảm thấy đau đớn, cô không kiềm được mà cảm thấy có chút buồn bã.
“Bác sĩ Đường nói anh trai con cần tiếp tục quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu không có dấu hiệu gì của việc phát bệnh thì có thể xuất viện về nhà.”
“Thật sao? Cuối cùng anh trai có thể xuất viện về nhà rồi sao? Vậy thì tốt quá!” Vũ Tiểu Kiều vui mừng cười hớn hở, tất cả sự buồn phiền trong lòng đều được tan biến.
Tuy xung quanh phòng bệnh của Vũ Thanh Tùng ở trong bệnh viện luôn có người canh chừng nghiêm ngặt, nhưng dù sao trong bệnh viện đông người phức tạp, khó tránh khỏi việc anh trai cô sẽ bị paparazzi chụp trộm, chỉ khi về nhà thì mới an toàn.
Hòn đá lớn treo trong lòng Vũ Tiểu Kiều cũng có thể được hạ xuống an toàn.
Khi Vũ Tiểu Kiều đi lấy thuốc cho Vũ Thanh Tùng, không ngờ rằng khi xuống lầu lại đụng phải Tịch Thần Hạn.
Anh cũng đang vừa từ trên lầu đi xuống, đang đứng ở trên mấy bậc cầu thang, cúi đầu xuống nhìn cô, cực giống một vị đế vương đang liếc nhìn thần dân.
Trái tim cô đột nhiên đập thình thịch, gương mặt của cô bị anh nhìn chằm chằm hơi hơi ửng đỏ.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt hùng hổ doạ người của anh.
Lẽ nào là anh đến bệnh viện tìm cô sao?
Nếu không sẽ không xuất hiện ở lối cầu thang của tầng lầu này, nếu như là thật thì cô sẽ tha thứ cho việc anh nói những câu nói đó.
Nhưng đợi cả nửa buổi mà Tịch Thần Hạn cũng không nói với cô lấy một câu, khi cô không đợi được nữa định lên tiếng trước thì Tịch Thần Hạn liền đi ngang qua người cô.
“Đừng hiểu lầm, tôi đến bệnh viện thăm bà nội.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn bóng lưng kiêu ngạo và lạnh lùng của anh, không có một chút ấm áp nào giống như sự dịu dàng ngày trước đó, cô không kiềm được mà cảm thấy lạnh thấu tim.
Người đàn ông lật mặt vô tình này!
Vũ Tiểu Kiều nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của Tịch Thần Hạn rồi quay người sải bước lên lầu.
Khi cô vừa mới đi được hai bậc cầu thang thì phía sau lưng liền truyền đến giọng nói của Vũ Kiến Trung.
“Cậu Thần, thật là trùng hợp! Anh cũng đến bệnh viện thăm Tùng Tùng sao?”
Vũ Kiến Trung lại cùng Tôn Hồng đến bệnh viện, gặp được Tịch Thần Hạn, hai người bọn họ ai nấy đều nở cụ cười tươi như hoa để nịnh hót.
Vũ Tiểu Kiều ngầm cảm thấy tức giận, sao bọn họ lại đến đây vậy?
Thật là âm hồn không tan.
Tịch Thần Hạn liếc bọn họ một cái, anh không lên tiếng mà nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, lại đây.”
Giọng nói bá đạo của anh, khiến người khác không nói chen vào được.
Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể đi xuống bậc cầu thang, đứng bên cạnh Tịch Thần Hạn, cô hơi hơi ngẩng đầu nhìn anh, nhìn xem anh có âm mưu gì.
Quả nhiên.
Anh ôm lấy vai của cô, dịu dàng nở nụ cười với cô, “Tối nay anh phải đi công tác.”
“......”
“Không thể về nhà với em rồi.” Anh lại nói.
Về nhà......
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều khẽ run rẩy.
Hai từ khá là ấm áp.
Tịch Thần Hạn cúi đầu, dịu dàng nâng mặt cô lên, “Đừng có nhớ anh quá đấy nhé.”
Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô khiến trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Anh có biết anh đối xử với cô như vậy, cho dù là thật hay là giả thì đều khiến cô đắm chìm hay không?
Vũ Kiến Trung thấy Tịch Thần Hạn yêu chiều Vũ Tiểu Kiều như vậy thì vui vẻ đến mức cười nhăn hết cả mắt lại, “Nếu cậu Thần có ít thời gian với lại còn kịp thì cùng về nhà ăn cơm tối đi.”
Lại có hai từ “về nhà” nữa.
Hôm nay là “ngày về nhà” sao?
Vũ Tiểu Kiều hơi cụp mắt xuống, không lên tiếng.
Tịch Thần Hạn nhìn đồng hồ trên tay một cái, nhàn nhạt nói, “Không kịp.”
“Thật đáng tiếc, nhưng để hôm khác cũng được.” Vũ Kiến Trung có chút thất vọng.
Vũ Tiểu Kiều cũng xem như nhận ra, khách quý mà Vũ Kiến Trung thực sự muốn mời là Tịch Thần Hạn, cô chỉ là cái cái cầu nối để Vũ Kiến Trung tiếp cận Tịch Thần Hạn mà thôi.
Tịch Thần Hạn đưa đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo lên nhàn nhạt nhìn Vũ Kiến Trung một cái, anh nghiêm mặt lại, “Tiểu Kiều, em thì sao?”
Anh rất thích, người phụ nữ của anh bị đối xử lạnh nhạt.
Vũ Kiến Trung nhanh chóng tiếp lời, “Tiểu Kiều tối nay đương nhiên sẽ về nhà ăn cơm tối rồi, cậu Thần phải đi công tác thì tối nay Tiểu Kiều vừa hay có thể ngủ ở nhà.”
Vũ Tiểu Kiều quay đầu nhìn Vũ Kiến Trung, sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, khi cô đang định từ chối Vũ Kiến Trung thì đột nhiên phát hiện sau lưng Vũ Kiến Trung có một phóng viên.
Hoá ra là như vậy!
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cười mỉa, hôm nay Vũ Kiến Trung đến bệnh viện là có sự chuẩn bị mà đến.
Rất tốt.