Vũ Tiểu Kiều đợi ở bên ngoài cửa rất lâu nhưng Tịch Thần Hạn cũng không mở cửa.
Cô có thể hiểu được cảm giác của anh vào lúc này, cảm giác đó giống như là bị người khác bỏ rơi chỉ còn lại có một mình mình vậy.
Cô lại dùng sức gõ cửa hai tiếng, nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, cô gọi điện cho Tịch Thần Hạn, nhưng anh không nghe máy.
Cuối cùng, từ bên trong cửa truyền đến một tiếng hét tức giận của anh.
“Mau đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
“Anh.....anh đừng tức giận, tôi chỉ về nhìn mẹ và anh trai một cái thôi, tôi vẫn sẽ trở về, chúng ta đã đính hôn rồi, sẽ là người nắm tay cả đời, sao tôi có thể bỏ anh lại được chứ?”
“Đi đi———”
Bên trong phòng lại truyền đến tiếng gào thét của Tịch Thần Hạn, tiếng gào thét này khiến cho Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
“Cô tưởng rằng tôi sẽ nắm tay cô cả đời sao? Vũ Tiểu Kiều, cô thật sự tưởng rằng tôi không rời xa cô được sao? Cô đánh giá bản thân mình quá cao rồi!”
Mỗi từ của anh đều giống như những mũi dao, đâm vào trong tim Vũ Tiểu Kiều.
Trong đáy mắt cô dưng dưng một lớp nước mắt, nước mắt của cô ở trong khoé mắt cũng đang sắp tuôn rơi.
“Tôi biết rồi.”
Nói xong, cô liền quay người vừa khóc vừa chạy đi.
Tịch Thần Hạn dựa người bên cạnh cửa, anh không còn nghe thấy giọng nói của Vũ Tiểu Kiều nữa, anh buồn bực giơ nắm đấm lên đấm vào cửa.
“Nếu đã đi rồi thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa.”
*
Vũ Tiểu Kiều vừa khóc vừa chạy khỏi Ngự Hải Long Loan, Đông Thanh lái xe đuổi theo cô.
“Thiếu phu nhân, lên xe đi.” Đông Thanh hạ cửa kính xe xuống, lái xe đi theo sau Vũ Tiểu Kiều.
“Thiếu phu nhân, cậu chủ chính là có tính khí như vậy, anh ấy chỉ đang nói những lời nói khi tức giận mà thôi.”
Vũ Tiểu Kiều bịt tai lại, “Tôi không muốn nghe.”
Đông Thanh than thở một hơi.
Rõ ràng là cậu chủ rất quan tâm thiếu phu nhân, thấy cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài liền nhanh chóng ra lệnh cho anh ta đích thân đưa cô đến bệnh viện an toàn, nhưng trên miệng lại nói những lời nói vừa khó nghe vừa làm tổn thương người khác.
“Thiếu phu nhân lên xe đi! Nếu như bị paparazzi chụp được bộ dạng bây giờ của cô thì chắc chắn sẽ nói cô và cậu chủ đã chia tay rồi.” Đông Thanh tận tình khuyên bảo nói.
“Bọn họ muốn viết thế nào thì cứ viết như thế đi.”
“Thiết phu nhân, cô không quan tâm paparazzi sẽ viết như thế nào thì cũng phải chú ý đến thân phận của cậu Thần chứ? Thiếu phu nhân khóc lóc thành bộ dạng như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ nói thiếu phu nhân bị bạo lực gia đình hoặc là nói những tình trạng nghiêm trọng hơn, đến lúc đó danh tiếng của cậu chủ sẽ bị huỷ hoại....”
Đông Thanh còn chưa nói xong thì Vũ Tiểu Kiều đã mở cửa lên xe.
Đông Thanh không biết làm thế nào bèn lắc đầu.
Rõ ràng cậu Thần nhà anh ta và thiếu phu nhân rất quan tâm đến đối phương, nhưng cả hai đều có tính bướng bỉnh, ai cũng không chịu cúi đầu trước.
Đông Thanh lái xe đến bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều mở cửa xe ra rồi xuống xe, sau lưng cô truyền đến giọng nói của Đông Thanh.
“Thiếu phu nhân, khi nào cô về vậy? Tôi đợi cô.”
“Không về nữa!” Vũ Tiểu Kiều ngay cả đầu cũng không quay lại giận dỗi nói.
Cô có thể không quan tâm Tịch Thần Hạn đuổi cô đi, cũng không quan tâm đến việc anh luôn vui buồn thất thường nổi giận với cô, cô chỉ duy nhất không chịu được việc anh lại nói không có dự định nắm tay cô cả đời.
Cô nhân lúc đi lên lầu, điều chỉnh lại tất cả tâm trạng của mình, cô cố gắng nở ra một nụ cười dịu dàng trên mặt.
Nhưng khi đến trước cửa phòng bệnh, cô lại dừng bước chân lại, lần lữa mãi mà không dám đi vào.
Trong lòng cô thấp thỏm không yên, cô không biết có phải là mẹ cô đã thật sự nguôi giận rồi hay chưa? Sau khi cô đi vào liệu có bị mẹ cô quở mắng nghiêm khắc hay không?
Cô thật sự rất sợ mẹ cô lại nổi giận.
Cũng không biết, cô đột nhiên đính hôn với Tịch Thần Hạn thì liệu mẹ cô có trách cô tự làm theo ý mình hay không?
Khi cô đang do dự không biết có nên vào hay không thì giọng nói của Lí Thành Sơn đột nhiên vang lên sau lưng cô.
“Tiểu Kiều à, con đến thăm mẹ con sao? Thật là một đứa con hiếu thuận, con đứng ngây ra đó làm cái gì vậy? Mau vào đi! Anh trai con vẫn luôn nhớ con, cứ tìm con suốt.”
Lí Thành Sơn nhanh chóng đẩy cửa ra, anh ta nhiệt tình kéo Vũ Tiểu Kiều vào, “Thuý Cầm, bà xem ai về rồi này?”
“Có phải là Tiểu Kiều trở về rồi không?” Nghe giọng nói của Cao Thuý Cầm rất mệt mỏi.
Khi bà ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thực sự là Vũ Tiểu Kiều, bà ta kích động bổ nhào lên.
“Tiểu Kiều! Cuối cùng con cũng trở về rồi! Cuối cùng con cũng chịu đến gặp mẹ rồi, đứa bé này, mẹ bảo con đi thì con liền đi mất, cũng không biết quay trở về nhận sai với mẹ.”
Hốc mắt của Vũ Tiểu Kiều ửng đỏ, nước mắt nóng bỏng lập tức tuôn rơi.
“Mẹ.....”
Cao Thuý Cầm ôm chầm lấy Vũ Tiểu Kiều.
“Con là đứa con xấu xa, mãi mà không liên lạc với mẹ, con muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mẹ sao? Con là đứa con xấu xa, đứa con xấu xa......”
“Mẹ....” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên nghẹn ngào.
“Là do con không tốt.....con cứ lo lắng mẹ không chịu tha thứ cho con, sợ mẹ lại mắng con, con không dám gọi điện cho mẹ...” Vũ Tiểu Kiều vừa khóc vừa nói.
Vũ Thanh Tùng đã mấy ngày không nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, khi nhìn thấy cô trở về thì anh ta cũng vui mừng hớn hở, sải bước bước đến đẩy Cao Thuý Cầm ra rồi ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, trong miệng anh ta còn không ngừng hét a a lên, biểu thị sự vui mừng của anh ta.
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy anh trai cô, nước mắt tuôn ra như suối chảy.
“Anh trai ngoan, em gái trở về rồi, em gái rất nhớ anh.”
Vũ Thanh Tùng nâng mặt Vũ Tiểu Kiều lên, không ngừng giúp cô lau nước mắt, lại hét u u a a với cô.
Sau đó, anh ta lại ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, anh ta xiết chặt vòng tay, chặt đến mức khiến Vũ Tiểu Kiều suýt nữa bị ngạt thở, giống như sợ cô lại biến mất.
“Con xem anh trai con, mấy ngày nay vì quá nhớ con mà không chịu ăn cơm, nên đã gầy đi rồi.” Lí Thành Sơn cười haha nói.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy rất áy náy, cô cũng ôm chặt lấy anh trai mình, “Xin lỗi anh trai, em sẽ không rời khỏi anh nữa.”
“Anh trai con nhớ con, trong lòng sốt ruột, nhưng trên miệng lại không biết nói thế nào, đã mấy lần suýt nữa phát bệnh, may mà có bác sĩ Đường theo dõi sát xao, thế mới tránh khỏi nguy cơ phát bệnh.” Lí Thành Sơn lại nói tiếp.
“Tiểu Kiểu, sau nàu con đừng tuỳ tiện chạy đi rồi không trở lại nữa.” Lí Thành Sơn kéo lấy Cao Thuý Cầm, “Còn không mau nói mấy câu dịu dàng với con.”
“Tiểu Kiều, lúc đó mẹ quá tức giận, cũng quá kích động, con đừng trách mẹ....” Ánh mắt dịu dàng của Cao Thuý Cầm nhìn vào Vũ Tiểu Kiều, dáng vẻ rất hy vọng được tha thứ.
“Mẹ, không phải con cố ý không về mà là vì gần đây con có chút chuyện....”
“Tiểu Kiều, mẹ đã biết việc con và cậu Thần của nhà họ Tịch đính hôn rồi.”
Vũ Tiểu Kiều có chút ngượng ngùng, gương mặt trắng nõn của cô hơi đỏ ửng.
Cao Thuý Cầm tưởng là do cô xấu hổ, nên cười nói, “Đây là chuyện tốt! Tiểu Kiều, có cái gì mà phải xấu hổ chứ.”
“Con phải sớm nói cho mẹ biết việc con và cậu Thần đang yêu nhau chứ, khiến mẹ hà tất phải hiểu lầm con là người thứ ba, hà tất ép con đính hôn với loại người như Tào Xuyên chứ?”
“Thế mà con lại giấu mẹ, khiến mẹ ngay cả tiệc đính hôn của các con cũng không thể đến tham dự được.”
Trái tim đang treo ngược của Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng được hạ xuống, “Mẹ, mẹ không trách con sao? Con đột nhiên đính hôn với anh ấy, không bàn bạc với mẹ.”
“Chuyện này có gì đáng trách con chứ?”
Cao Thuý Cầm lại than thở một hơi, “Tiểu Kiều à, con đừng trách mẹ, hôm đó mẹ nói hơi nặng lời với con, mẹ tưởng rằng con thật sự làm người thứ ba của người khác.”
“Ôi....mẹ cũng là do bị chuyện nhà họ Tào từ hôn khiến cho tức giận đến mức nhất thời hồ đồ, nói xong những lời đó, mẹ liền hối hận. Thực ra mẹ.....mẹ tin con.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn ánh mắt dịu dàng của Cao Thuý Cầm, những buồn phiền đè nén trong lòng cô mấy ngày nay cũng hoàn toàn biến mất, nước mắt cô lại không ngừng tuôn rơi.
Vũ Tiểu Kiều nhào vào trong lòng mẹ mình, cô ôm chặt lấy Cao Thuý Cầm, “Mẹ.....mẹ, con tưởng là.....mẹ thật sự không cần con nữa, mẹ tin tưởng con, thật sự là quá tốt rồi, cám ơn mẹ...”
“Hức hức....”
Cao Thuý Cầm vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng nói dịu dàng, “Cám ơn gì chứ? Đứa bé ngốc này, sao mẹ lại không cần con chứ, con là đứa con gái bảo bối của mẹ, tương lai anh trai con phải dựa hết vào con đấy.”