Sau một hồi mây mưa, Vũ Tiểu Kiều bị anh giày vò đến mức mệt rã rời.
“Ai mới là người đàn ông của cô vậy?”
Tịch Thần Hạn đè lên người cô, bá đạo hỏi.
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, khẽ nói, “Anh.”
Lúc này Tịch Thần Hạn mới hài lòng, “Coi như cô thức thời.”
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy mặt, cô dám không thức thời sao? Cái eo của cô sắp gãy rồi!
“Đi tắm một cái đi, chúng ta ra ngoài.”
Tịch Thần Hạn đứng dậy, cơ thể tỉ lệ vàng tráng kiện khiến cô mặt đỏ tim đập.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bịt mắt, cô túm lấy quần áo che đi cơ thể của mình rồi xông vào nhà tắm.
“Đi đâu vậy?” Cô hỏi.
“Đi ăn cơm.”
“Lại đi ăn cơm sao?”
“Cô không đói sao?” Tịch Thần Hạn đi vào nhà tắm doạ cho Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức nhanh chóng ôm lấy cơ thể, cô lớn tiếng nói.
“Tôi, tôi.....tôi phải tắm, anh, anh.....ra ngoài một lúc đi.”
Tịch Thần Hạn cong môi cười, khuôn mặt của anh đẹp trai đến mức giống như yêu nghiệt, “Cơ thể cô từ trên xuống dưới, có chỗ nào mà tôi chưa thấy chứ? Che cái gì chứ?”
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, “Tôi.....tôi không quen, khi tắm.....có một người đàn ông đứng nhìn.”
Tịch Thần Hạn nghiêng người tiến vào, anh mở vòi tắm hoa sen lên làm ướt hai người bọn họ? “Cô quên rằng tôi không chỉ tắm cho cô một lần hay sao?”
Khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều càng đỏ ửng hơn, cô che che đạy đạy quay lưng về phía anh, “Mau tắm đi, còn ra ngoài ăn cơm mà.”
Anh từ phía sau ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nhìn trên da thịt trắng nõn của cô toàn là dấu vết mà anh để lại, khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười hoàn hảo.
“Ăn cô cũng được.”
“Đừng.....”
Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều xuống lầu, không ngờ rằng lại gặp phải Cung Cảnh Hào ở bãi đỗ xe dưới hầm.
Cung Cảnh Hào nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi hơi ửng đỏ giống như được tưới nước của Vũ Tiểu Kiều, trong lòng anh ta lập tức tràn ngập sự tức giận.
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại tức giận, chắc là nhìn thấy cô ngoan ngoãn đi theo người đàn ông khác, nhưng đối với anh ta thì lúc nào cũng giữ dámg vẻ ưỡn thẳng lưng quật cường, anh ta cảm thấy rất không vui.
Tịch Thần Hạn dẫn theo Vũ Tiểu Kiều đi thẳng về phía Cung Cảnh Hào.
Trong ánh mắt của Tịch Thần Hạn không có một gợn sóng nào, nhìn không ra là anh đang vui hay tức giận, “Tiểu Kiều, trước đây không phải đã bảo em rằng, từ nay về sau ra ngoài phải cẩn thận hơn. May hôm nay có Cảnh Hào mới không xảy ra hậu quả không thể cứu vãn.”
Vũ Tiểu Kiều lúng tung gật đầu.
Cô khé liếc Cung Cảnh Hào ở phía đối diện một cái, cô đột nhiên cảm thấy lúc này trong không khí có cái gì đó bị đốt cháy, tràn ngập mùi thuốc súng nhức mũi.
Vũ Tiểu Kiều biết, mùi thuốc súng đó đến từ đâu, cô ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Cung Cảnh Hào lấy một cái.
Ngón tay thon dài của Tịch Thần Hạn khẽ vuốt ve lên khuôn mặt trắng nõn của Vũ Tiểu Kiều, giọng nói lại trở nên dịu dàng một chút.
“Hôm này thật sự phải cảm ơn Cảnh Hào, rất nhạy bén giúp mợ chặn lại hết tất cả paparazzi.
“......”
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy bị nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không cất ra được.
Lẽ nào Tịch Thần Hạn đã biết, Cung Cảnh Hào cố ý nói với đám paparazzi rằng cô là người phụ nữ của anh ta rồi sao?
Tịch Thần Hạn nhàn nhạt liếc Cung Cảnh Hào một cái, anh nhìn Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh, giọng nói dịu dàng đến mức hình như có thể vắt ra được nước.
“Tuy bây giờ em là trưởng bối của Cảnh Hào, nhưng bọn em ở trường là bạn học, nhất định phải giữ tốt quan hệ.”
“Ừm! Em nhất định sẽ giữ tốt quan hệ với Cảnh Hào, chăm sóc tốt cho hậu bối.”
Vũ Tiểu Kiều lớn giọng nói, thấy gương mặt của Cung Cảnh Hào đã đen như đáy nồi, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng sung sướng.
Cung Cảnh Hào, ba năm rồi!
Cuối cùng cũng đến lượt anh bị Vũ Tiểu Kiều tôi giẫm đạp rồi.
“Cảnh Hạo, cùng nhau đi ăn cơm đi, xem như là cậu cám ơn cháu đã thay cậu chăm sóc mợ. Cũng là để chúc mừng cháu, tập đoàn Cung Thị đã thành công lấy được miếng đất kia.”
Mùi thuốc súng trên người Cung Cảnh Hào càng lúc càng trở nên nồng hơn, trong đáy mắt anh ta toả ra một ngọn lửa cháy rừng rực.
Trong khẽ răng của Cung Cảnh Hào nhả ra mấy chữ gượng gạo.
“Không cần, còn có việc.”
“Nếu đã như vậy thì để ngày khác vậy.”
Tịch Thần Hạn như cười như không nở nụ cười, anh kéo tay Vũ Tiểu Kiều ân ân ái ái đi qua trước mặt Cung Cảnh Hào.
“Tiểu Kiều, lần sau có chuyện gì thì phải gọi ngay cho tôi, lần này may mà Cảnh Hào ở Kim Sa Than, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
Tịch Thần Hạn ôm lấy vai Vũ Tiểu Kiều, anh vừa mở cửa xe ra vừa dịu dàng nói.
“Ừm, biết rồi.” Vũ Tiểu Kiều ngoan ngoãn trả lời.
Cô nhìn Tịch Thần Hạn và đôi mắt u ám khác với giọng nói của anh, cô đột nhiên có chút không hiểu được tâm tư của anh.
Tịch Thần Hạn lên xe, khởi động xe, anh nhìn Cung Cảnh Hào khắp người toàn là sương mù đặc vấn vít vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, anh lạnh lùng cong khoé miệng lên.
“Chuyện của người phụ nữ của Tịch Thần Hạn anh, sao có thể để người đàn ông khác tuỳ tiện nhúng tay vào.” Tịch Thần Hạn độc thoại một câu, anh quay đầu xe, rời khỏi bãi đỗ xe dưới hầm.
Vũ Tiểu Kiều âm thầm chống tay vào trán.
Tịch Thần Hạn quả nhiên bị mắc bệnh gia trưởng bá đạo giai đoạn cuối!
Cung Cảnh Hào nhìn chằm chằm vào phía xe của Tịch Thần Hạn đã biến mất, anh ta đạp một cái vào cái cột ở bên cạnh, tức giận thét lên một tiếng.
“A......”
Sau khi trút căm phẫn, anh mới mới cảm thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực anh ta đã hơi ngừng lại một chút.
Anh ta cũng không biết mình đang tức giận chuyện gì.
Giống như là con mồi mà mình nhắm vào rất lâu mà lại bị người khác nhanh chân cướp mất trước vậy, khó mà nhẫn nhịn được.
“Tịch Thần Hạn, để xem cậu có thể đắc ý được bao lâu.” Cung Cảnh Hào khẽ quát lên một tiếng.
“Vũ Tiểu Kiều! Cô tưởng rằng cô tìm được một chỗ dựa vững chắc cả đời sao? Tịch Thần Hạn là một con sư tử ăn thịt người không nhả lại xương!”
“Đồ phụ nữ ngu ngốc!”
*
Vũ Tiểu Kiều đi theo Tịch Thần Hạn đến nhà hàng.
Vẫn giống như Vũ Tiểu Kiều dự đoán, lại có paparazzi ở chỗ khuất theo dõi chụp trộm bọn họ, Tịch Thần Hạn lại cố ý thể hiện tình cảm của bọn họ ở trước ống kính.
Vũ Tiểu Kiều tích cực phối hợp với anh, dù sao cô cũng không hy vọng bên ngoài đồn đại tình cảm của bọn họ không tốt, lại khiến khắp nơi xôn xao.
Đột nhiên Tịch Thần Hạn nhận được một cuộc điện thoại.
“Ừm, điều tra cho kĩ, tôi không cho phép xảy ra chuyện như vậy một lần nữa.”
Vũ Tiểu Kiều cầm cốc nước lên, uống một ngụm, “Không cần điều tra nữa là do Vũ Phi Phi làm.”
Ánh mắt u ám của Tịch Thần Hạn nhìn về phía cô, cơ thể anh cách cô một cái bàn từ từ nghiêng về phía trước một chút, trong giọng nói trầm thấp của anh lộ ra sự lạnh lẽo.
“Tôi càng muốn biết, tại sao Cung Cảnh Hạo lại trùng hợp xuất hiện ở hộp đêm Kim Sa Than.”
“......”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy bản thân cô hình như có chút ảo tưởng ai cũng mê mình, cô nhanh chóng cười híp mắt, “Anh cũng nói rồi mà, chỉ là trùng hợp thôi.”
“Tôi chưa từng tin trên đời này lại có sự trùng hợp hoàn hảo như vậy.”
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, “Tôi vẫn nên ăn cơm thôi.”
Chắc Tịch Thần Hạn mắc chứng cưỡng chế, anh cảm thấy Cung Cảnh Hào đột nhiên xuất hiện giải vây giúp cô không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà giống như là Cung Cảnh Hào câu kết với Vũ Phi Phi vậy.
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu suy nghĩ, nếu nói Cung Cảnh Hào và Bạch Lạc Băng câu kết với nhau còn được, bình thường Cung Cảnh Hào còn không thèm nhìn Vũ Phi Phi lấy một cái, sao bọn họ có thể thông đồng câu kết với nhau chứ?
Cho dù bọn họ thật sự câu kết với nhau, vậy thì Cung Cảnh Hào cố ý cứu cô sẽ có được lợi gì chứ?
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, hoàn toàn không phù hợp với logic.
Đột nhiên, trong đáy mắt Vũ Tiểu Kiều xoẹt qua một tia sáng, “Lẽ nào anh nghi ngờ Cung Cảnh Hào là ông chủ đứng sau của hộp đêm Kim Sa Than sao? Cho nên trùng hợp đến chỗ tôi bị phóng viên bao vây, trùng hợp cứu tôi sao?”
Tịch Thần Hạo nhếch khoé mắt hẹp dài của mình lên, anh nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, “Coi như cô còn thông minh một chút.”
“.......”
Cái gì gọi là coi như vậy?
Cô rõ ràng là không ngốc.
Nhưng nếu như ông chủ đứng sau của hộp đêm Kim Sa Than là Cung Cảnh Hào, vậy thì mục đích thật sự của việc Cung Cảnh Hào mấy lần đặt bẫy muốn để cô vào hộp đêm Kim Sa Than là gì vậy?
Lẽ nào anh ta đã độc ác đến mức muốn cô suy bại đến mức ở chỗ đó làm gái sao?
Thật là quá độc ác!
Đúng lúc này điện thoại của Tịch Thần Hạn lại reo lên.
Anh cầm điện thoại lên nghe máy, “Ừm, được, nói với anh ta, nếu có lần sau thì tôi sẽ khiến anh ta mất một ngón tay.”