Tịch Thần Hạn yên lặng nhìn người phụ nữ phát điên, sự ấm áp nhỏ nhoi vừa xuất hiện trong lòng anh đã biến mất không còn chút dấu vết, trong lòng chỉ còn lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Trong đôi mắt lạnh lẽo mà trống trải của anh có một sự đau đớn dữ dội toả ra đến tận tim.
“Tại sao lúc đầu mẹ còn sinh con ra?”
“Mẹ rất hối hận, tại sao khi sinh con ra mà không bóp chết con!”
“Đều là do con!!!!”
“Con nên sớm chết đi thì tất cả đều sẽ kết thúc.”
“Mẹ cũng được giải thoát....”
Người phụ nữ khóc nghẹn ngào, “Chứ không phải bị giam cầm ở đây....”
“Con đi chết đi, đi chết đi có được không? Con chết rồi thì mẹ có thể được giải thoát.” Người phụ nữ xông lên không ngừng đẩy Tịch Thần Hạn ra, trong tiếng khóc của bà ta đều là sự căm hận sâu sắc.
Tịch Thần Hạn không hề cử động để mặc cho bà ta đánh mình.
Máu ở trên đầu anh dọc theo khoé mắt, chảy qua mặt rơi xuống, trong khoé mắt anh là một khoảng lặng.
Mùi vị bị mẹ ruột của mình mắng chửi là đi chết đi, chỉ có người tự mình trải qua mới có hiểu được cảm giác đau đến thấu tim đó.
“Con đi chết đi có được không?”
“Con đi chết đi có được không.....”
Bà ta khóc nức nở, không ngừng đánh Tịch Thần Hạn.
Nhân viên y tá nhanh chóng xông vào kéo người phụ nữ ra, bác sĩ Lý xin lỗi và nói với Tịch Thần Hạn.
“Cậu Thần, xin lỗi, gần đây tình trạng của cô Lý rất không tốt.”
Tịch Thần Hạn yên lặng nhìn người phụ nữ đang không ngừng la hét và vùng vẫy trong tay nhân viên y tá, trong khoé mắt anh là một khoảng trống rỗng.
“Cậu Thần, tôi đưa cậu đi băng bó vết thương.” Bà sĩ Lý dẫn Tịch Thần Hạn rời khỏi phòng bệnh đến văn phòng của mình.
Bác sĩ Lý vừa bôi thuốc cho Tịch Thần Hạn vừa nói, “Cậu Thần, tình hình của cô Lý chính là như vậy, anh cũng biết không thể coi những lời bà ấy nói khi phát bệnh là thật được.”
Tịch Thần Hạn vẫn không lên tiếng.
Bác sĩ Lý khẽ than thở một hơi, “Sáng hôm nay cô Lý còn tốt, bà ấy còn hỏi tôi khi nào anh đến thăm bà ấy, bà ấy nói nhớ anh rồi.”
“Cậu Thần, khi bà ấy phát bệnh chính là như vậy, thường xuyên bị như vậy, tâm trạng dễ bị kích động, anh nhất định đừng để ý những lời nói của bà ấy khi phát bệnh.” Bác sĩ Lý khẽ khuyên bảo.
Tịch Thần Hạn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn bác sĩ Lý, khiến bác sĩ Lý đột nhiên ngớ người.
Không nói được ra lời nữa.
Tịch Thần Hạn đứng dậy để lại một khoản tiền, sải bước rời khỏi viện điều dưỡng.
Vũ Tiểu Kiều ở nhà đợi đến rất muộn thì Tịch Thần Hạn mới khắp người toàn là mùi rượu trở về.
Cô vừa nhìn thấy trên trán Tịch Thần Hạn bị thương thì bị giật nảy mình.
“Trán của anh làm sao vậy?” Cô nhanh chóng xông lên phía trước, lo lắng nhìn anh.
Tịch Thần Hạn đẩy Vũ Tiểu Kiều ra, anh ngửi thấy mùi thức ăn ở trong nhà liền xông vào nhà ăn hất bỏ hết thức ăn trên bàn xuống đất.
Vũ Tiểu Kiều sợ hãi nhìn anh, còn có cả bữa tối mà cô dày công dùng cả ngày học từ trong sách hướng dẫn nấu ăn để chuẩn bị, trong lòng cô cảm thấy đau đớn.
“Anh.....rốt cuộc làm sao vậy?”
Cô muốn lại gần anh, nhưng khắp người anh lại toả sự lạnh lẽo, ép cô không dám lại gần.
Tịch Thần Hạn đột nhiên nhìn Vũ Tiểu Kiều, giọng nói lạnh lùng, “Không cần làm những thứ này cho tôi, tôi không cần bất kỳ ai đối xử tốt với tôi, bởi vì....”
Giọng nói của anh trở nên run rẩy, giọng nói càng trở nên lạnh lùng.
“Tất cả những việc tốt mà các người làm đều vì muốn lấy lòng tôi, sau đó bộc lộ bộ mặt thật giả dối của các người, mỗi người đều giả nhân giả nghĩa như vậy!”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Tôi không có....tôi thật sự muốn tốt cho anh.”
“Im miệng!!!”
Tịch Thần Hạn đạp đổ cái ghế, một cơn bão đang cuồn cuộn trong đáy mắt anh.
Vũ Tiểu Kiều bị doạ đến mức toàn thân run rẩy, cô lúng túng lùi về phía sau một bước.
Anh phát hiện cô sợ hãi tránh xa anh ra, anh khó chịu cười mỉa, “Đúng, chính là như vậy, tránh xa tôi ra, tránh càng xa càng tốt!”
Anh tức giận hét lên, cơ thể lảo đảo ngồi liệt xuống đất.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự đau đớn đến tận xương tuỷ trong đôi mắt đen kịt của anh, cô không kiềm được mà cảm thấy đau lòng, cô từ từ dè dặt lại gần anh.
“Anh.....rốt cuộc làm sao vậy?”
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn tay lạnh như băng của anh, cô muốn nắm lấy tay anh, nhưng lại bị anh đẩy ra.
“Tôi nói là đừng lại gần tôi!!!”
Vũ Tiểu Kiều bị anh đẩy ngã xuống đất, cô bối rối nhìn anh, khẽ lẩm bẩm, “Anh muốn tôi không lo lắng cho anh như thế nào? Nhìn thấy anh có bộ dạng như vậy, tôi cũng rất buồn anh có biết không?”
“Anh có thể không nói với tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể đừng đối xử với tôi như vậy có được không? Tôi thật sự chỉ là muốn đối xử tốt với anh, nếu như như vậy cũng sai thì anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới khiến anh hài lòng vậy?”
Tịch Thần Hạn đột nhiên đưa tay lên kéo Vũ Tiểu Kiều vào lòng ôm chặt lấy cô, anh vùi đầu vào trong hõm gáy cô, cơ thể cao lớn của anh thế mà lại đang ngầm run rẩy.”
Cô từ từ đưa tay lên ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng anh, nhẹ nhàng nói.
“Cho dù bên cạnh anh xuất hiện bao nhiêu người giả dối, ít nhất tôi sẽ không như vậy, anh hãy tin tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Trái tim Tịch Thần Hạn co rút lại, anh ngẩng đôi mắt đen kịt mơ màng của mình lên, không chắc chắn nhìn cô.
“Thật sao?”
“Ừm, thật đấy.” Cô dùng sức gật đầu.
Ánh mắt lạnh lùng của Tịch Thần Hạn từ từ trở nên mất tinh thần, anh không có sức lực dựa vào trong lòng Vũ Tiểu Kiều.
“Đừng cảm thấy đau khổ nữa, anh phải tin rằng mọi người đều sẽ qua.” Cô dịu dàng nói.
Tịch Thần Hạn nhắm mắt lại, “Cô sẽ hận mẹ của cô chứ?”
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ngớ người, lắc đầu, “Sẽ không.”
“Tại sao?”
“Bởi vì bà ấy là mẹ của tôi.”
“Chỉ đơn giản như vậy sao?”
Cô gật đầu, “Chỉ đơn giản như vậy, bà ấy cho tôi sinh mạng, nuôi dưỡng tôi trưởng thành, tôi cả đời này cũng sẽ không hận bà ấy.”
“Nhưng bà ấy bỏ rơi cô, cũng coi cô như công cụ mà điều khiển, bà ấy ích kỉ chỉ biết mình mình, từ trước đến nay đều không suy nghĩ đến cảm nhận của cô, cô cũng không hận bà ấy sao?” Tịch Thần Hạn nghi ngờ hỏi.
“Tôi có thể hiểu được nỗi khổ của bà ấy, tuy bà ấy đối xử với tôi rất nghiêm khắc, cũng rất hà khắc, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên lúc nhỏ khi bố ruột của tôi không thừa nhận tôi, cũng không thu nhận tôi thì chỉ có mẹ tôi vất vả bao nhiêu năm nay nuôi tôi lớn lên.”
“Tôi vĩnh viễn sẽ không quên, khi tôi bị ốm thì mẹ tôi ôm chặt lấy tôi rồi trông tôi cả đêm....”
Khi bị ốm nằm trong lòng mẹ, thật là ấm áp và thoải mái, tuy mẹ tôi rất ít khi ôm tôi, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không quên khoảnh khắc ấm áp đó.”
“Cái ôm như vậy là sự ấm áp mà bất kỳ ai trên thế giới cũng không cho được, đó là cái ôm máu mủ ruột già chỉ duy nhất thuộc về mẹ tôi.”
Tịch Thần Hạn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Vũ Tiểu Kiều, nhìn nụ cười đáng yêu trên gương mặt cô khiến ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
“So sánh với nhau thì cô còn hạnh phúc hơn tôi rất nhiều.”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, “Sao lại có thể như vậy?”
“Ít nhất cô đã từng cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ.” Còn anh thì chưa từng được cảm nhận nó.
Vũ Tiểu Kiều dịu dàng ôm chặt lấy Tịch Thần Hạn, “Nếu như nó xa xỉ đến mức không cầu xin được thì đừng cầu xin nữa, phải luôn tích cực nghĩ đến một vài chuyện vui vẻ, chứ không phải nghĩ đến những chuyện khiến tâm trạng anh trở nên xấu đi.”
Tịch Thần Hạn ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều, ngửi hương thơm thoang thoảng trên người cô, cuối cùng tâm trạng buồn bực cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Tôi muốn hỏi cô, một người bởi vì không có được những điều mình mong ước mà căm hận cô thì rốt cuộc nên tha thứ như thế nào?” Anh khẽ lẩm bẩm, anh dựa vào trên bờ vai gầy yếu của cô, dần dần ngủ thiếp đi.