“Tôi.....”
Vũ Tiểu Kiều dè dặt nhìn Tịch Thần Hạn, cô quan sát sắc mặt của anh, cô rất lo lắng tiếp theo anh lại nổi trận lôi đình.
“Tại sao không nói với tôi việc mẹ tôi gây khó dễ cho cô.”
“......”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, hoá ra anh đang hỏi chuyện này.
“Cô không đấu nổi bà ta đâu! Bây giờ mọi người đều nói cô ham hư vinh, nói cô nói năng tuỳ tiện, nói cô sau khi trở thành vợ chưa cưới của tôi thì đã cắt đứt quan hệ với người nhà của cô.” Tịch Thần Hạn nhìn những bình luận trên mạng kia thì vô cùng tức giận.
Đây chính là mục đích của Dương Tuyết Như, bôi nhọ Vũ Tiểu Kiều, kiến cô phải chịu sự chỉ trích, khiến cả gia tộc Tịch Thị có đầy thành kiến đối với cô.
“Bà ấy.....”
Vũ Tiểu Kiều cắn một cái rồi từ từ cúi đầu xuống.
“Dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh, tôi không hy vọng hai người vì tôi mà nảy sinh hiềm khích.”
Khoảnh khắc cô nhận được điện thoại của Dương Tuyết Như thì thực sự cô rất muốn gọi điện cho Tịch Thần Hạn, muốn bảo anh nghĩ cách cho cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao bọn họ cũng là mẹ con.
Nếu như mũi dùi nhắm vào cô thì hãy để cô tự mình đối mặt với nó.
Tịch Thần Hạn tức giận, người phụ nữ không biết nghe lời này!
“Giả vờ kiên cường, người cuối cùng chịu khổ vẫn là mình.”
Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, ôm chặt cô trong lòng.
Anh đang dùng cách như vậy để nhắc nhở rõ cô rằng, bây giờ rốt cuộc ai mới là người anh muốn bảo vệ.
Vũ Tiểu Kiều có chút kinh ngạc, cô lúng túng nói, “Cũng không có gì, trong lòng phu nhân Tịch không vui, trút giận là xong, tôi thật sự không sao.”
Tịch Thần Hạn như có như không than thở một hơi, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, đột nhiên cảm thấy có chút thương xót cô.
Anh cúi đầu xuống hôn cô.
Cô đột nhiên trợn trừng mắt lên, khuôn mặt cô trở nên đỏ ửng nhịp tim đập nhanh, cô kinh ngạc một lúc mới dần dần trở nên say mê, cô nhẹ nhàng ôm lấy vai anh rồi khẽ đáp lại anh.....
Cho đến khi anh thở hồng hộc, hơi thở nóng rực thì anh mới buông cô ra.
“Về sau hãy nhớ rằng, có chuyện gì thì ngay lập tức phải gọi điện cho tôi.” Anh thở hồng hộc nói.
Cô khẽ gật đầu, “Ừm.”
Anh lại hôn cô một cái, anh nhìn gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ của cô rồi bá đạo nói, “Nếu còn không nghe lờ thì tôi sẽ khiến cô không ra khỏi cửa được nữa.”
“Không ra khỏi cửa được nữa sao?”
Anh muốn giam cầm cô sao?
Vũ Tiểu Kiều vội vàng, “Chuyện đó....chuyện đó....”
“Chuyện đó cái gì?”
“Tôi, tôi....tuy tôi bị mẹ bỏ rơi, nhưng tôi tin rằng chỉ cần qua vài ngày nữa, mẹ tôi bình tĩnh lại thì sẽ kêu tôi về nhà.”
“Cho nên....cho nên anh đừng cảm thấy tôi không có nhà để về nên có thể bắt nạt tôi bất cứ lúc nào....”
“Qua mấy ngày nữa....qua mấy ngày nữa thì tôi sẽ về nhà.”
Trong đáy mắt Tịch Thần Hạn xoẹt qua tia tức giận.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt của anh, chỉ sợ anh lại tức giận mà quát cô.
“Còn có.....chuyện đó....”
“Lại có chuyện gì?” Anh chau màu.
“Anh không được giam cầm tôi, giới hạn.....tự do của tôi.”
“Giam cầm sao? Anh càng chau mày chặt hơn, “Tôi nói giam cầm cô khi nào vậy?”
Vũ Tiểu Kiều khẽ lẩm bẩm, “Là anh nói khiến tôi không ra khỏi cửa được nữa đó.”
“À....”
Tịch Thần Hạn ôm ngang người Vũ Tiểu Kiều lên, sải bước đi về phía phòng ngủ.
“Để tôi nói cho cô biết, làm cách nào để khiến cô không ra khỏi cửa được nữa.”
Anh đặt Vũ Tiểu Kiều lên trên chiếc giường lớn, khiến cho Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc hết một tiếng, cô nhanh chóng đưa hai tay ra ôm trước ngực.
“Anh, anh, anh....anh muốn làm cái gì vậy?”
Khoé môi anh khẽ cong lên nở một nụ cười quỷ dị, anh nhào thẳng lên người cô, “Cô nói xem tôi làm gì?”
“Hửm, đừng....”
Sau khi mây mưa một hồi, Vũ Tiểu Kiều mệt đến mức nằm bất động trên giường, khó khăn lắm mới cử động được một cái.
Anh nói quả nhiên không sai, không chỉ khiến cô không ra khỏi cửa được, quả thật là khiến cô không lết xuống khỏi giường được nữa.
“Đính hôn với tôi mà còn muốn về nhà sao? Từ nay về sau chỗ này chính là nhà của cô.” Anh ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói bá đạo.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áp, cô mềm nhũn cuộn tròn người trong lòng anh.
Hoá ra, bây giờ cô không phải là cô nhi không có nhà để về.
Tuy cô nắm giữ được một con mãnh thú đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể lật mặt vô tình là Tịch Thần Hạn, nhưng anh cũng có lúc thật sự khiến cô cảm thấy rất ấm áp, lập tức điều này đã che phủ đi tất cả khuyết điểm và tính xấu của anh.
“Cô không cần lo lắng chuyện của bệnh viện nữa.” Tịch Thần Hạn nói.
“Không cần lo lắng nữa sao?” Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn gương mặt đẹp của anh.
“Phóng viên đều đã được giải tán khỏi bệnh viện, từ nay về sau sẽ không có phóng viên hay paparazzi đến bệnh viện quấy rầy anh trai và người nhà cô nữa.”
Vũ Tiểu Kiều thở phào một hơi, hai mắt cô sáng rực óng ánh, “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi.”
Cô ôm chầm lấy Tịch Thần Hạn, cô tự đáy lòng càng cảm thấy ngưỡng mộ anh hơn.
Anh thật sự là một người đàn ông thần thông quảng đại!
Tịch Thần Hạn bị cô ôm đến mức ngớ người, anh nhìn nụ cười xinh đẹp trên khuôn mặt cô thì đột nhiên có khoảnh khắc rất hy vọng trên mặt cô có thể luôn nở nụ cười xinh đẹp và rực rỡ như vậy, nụ cười đó khiến trái tim anh cảm thấy ấm áp, cũng khiến cho tâm trạng anh trở nên vui hơn.
Anh mềm lòng, nhưng chỗ nào đó lại cương cứng lên, đột nhiên lại muốn cô một lần nữa.
Ngón tay nhỏ của Vũ Tiểu Kiều đang vẽ những vòng tròn trên lồng ngực anh, cô dịu dàng hỏi anh, “Sao anh lại biết, trong bệnh viện có nhiều người như vậy thì ai là paparazzi vậy?”
Tịch Thần Hạn nhìn thấy sự sùng bái trong đáy mắt cô thì trong lòng rất hưởng thụ, anh nhàn nhạt nói, “Bấm tay để tính ra.”
“Hừm.”
Cậu Thần của Kinh Hoa từ trước đến nay nổi tiếng lạnh lùng mà lại cũng biết nói đùa.
Anh không nói với cô rằng anh lại cưỡng chế đóng mấy trang mạng và công ty truyền thông, như vậy mới khiến cho mấy phóng viên và paparazzi hoàn toàn cảm thấy sợ hãi mà chủ động giải tán.
Anh quay người một cái lại đè cô xuống dưới thân.
Cô nhanh chóng đưa hai tay lên chống vào lồng ngực anh, hoảng hốt hỏi, “Lại....lại làm gì vậy?”
“Đương nhiên là....” Anh kéo dài giọng nói, nét mặt vui cười mê hoặc lòng người, “Làm cô!”
“Ê, ê....”
Lại một phen giày vò, Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn bị rút hết tất cả sức lực, mềm nhũn nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại.
“Anh....đừng làm nữa....”
Cô anh chóng đẩy bàn tay quỷ dữ lại vươn ra của anh.
“Là cô bảo tôi về.”
“Tôi....tôi chỉ là lo lắng cho anh, cả đêm không về nhà....” Cô kêu khổ mãi.
“Cho nên tôi về rồi.” Anh lại ôm lấy cô từ phía sau.
Anh dường như rất thích ôm cô như vậy, cực giống đem cô hoà tan vào trong lòng anh, bị anh hoàn toàn bao phủ lấy.
“Anh là....do tôi bảo anh về nên anh mới về sao?” Cả người cô cảm thấy ấm áp, mặt cô hơi ửng đỏ, có một chút ngọt ngào từ trong tim lan toả ra.
“Cô nói xem?”
“Hửm....”
Cô cắn môi, cười ngọt ngào rồi ôm lấy cánh tay rắn rỏi đang làm cái gối đầu của cô.
Tịch Thần Hạn ôm lấy cô, một cái chân lại gác ngang lên người cô, cọ sát lên gáy tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm đôi mắt mê đắm lòng người của mình lại.
“Mấy ngày không ngủ được mấy, tôi buồn ngủ rồi.”
Tâm trạng gần đây của anh vẫn luôn không tốt, ngủ cũng rất không ngon, đột nhiên cơn buồn ngủ ập đến, anh chỉ muốn ôm cô như vậy để ngủ ngon một giấc.
“Ngủ đi.” Vũ Tiểu Kiều khẽ nói.
“Ừm.” Anh đồng ý một tiếng, hơi thở nặng nề nói mê một câu, “Tôi sẽ cử người bảo vệ tốt cho người nhà của cô.....”
Vũ Tiểu Kiều cong khoé môi lên, nở một nụ cười tràn ngập sự ngọt ngào.
Cô ôm chặt lấy cánh tay đang ôm ngang lấy cô ở trước mặt của anh.
Người đàn ông ngồi tít trên cao này, làm nhiều chuyện cho cô như vậy, đời này cho dù anh đối xử với cô như thế nào thì cô đều sẽ dốc hết sức lực để yêu anh.