Khi Vũ Tiểu Kiều đến bệnh viện thì Dương Tuyết Như đã đứng trước mặt một đám phóng viên, bà ta giữ dáng vẻ đoan trang của một phu nhân nhà quyền thế vừa cười vừa nói với đám phóng viên.
“Thần Hạn và Tiểu Kiều đính hôn, tôi cảm thấy rất vui mừng, còn tôi cũng rất hài lòng với Tiểu Kiều.”
“Hôm nay tôi đến bệnh viện, chủ yếu là để đến thăm người nhà Tiểu Kiều, anh trai cô ấy vẫn luôn nằm trong bệnh viện này, tôi đại diện cho cả nhà họ Tịch, đến thăm hỏi bà thông gia cũng là chuyện nên làm.”
Đám phóng viên lúc này đều rất phấn kích.
Bọn họ sớm thông qua tài liệu điều tra mà biết được Vũ Tiểu Kiều có một anh trai bị viêm màng não, bây giờ đã bị động kinh đến mức hoàn toàn bị khờ.
Nếu như anh trai cô có thể thật sự xuất hiện trên báo thì tin tức này sẽ càng có giá trị cao hơn, cũng có thể khiến mọi người hiểu rõ hơn được người phụ nữ bước chân vào nhà quyền thế là Vũ Tiểu Kiều từ nhỏ trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xông lên, chặn đám phóng viên kia lại.
Cô không thể anh trai cô xuất hiện để chịu sự chỉ trích của mọi người, cô bắt buộc phải bảo vệ cho anh trai.
“Phu nhân Tịch....” Vũ Tiểu Kiều thở hổn hển, nhìn Dương Tuyết Như, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch.
Trong đáy mắt của Dương Tuyết Như xoẹt qua một tia sắc bén, bà ta lập tức nở nụ cười.
“Tiểu Kiều à, cháu đến rồi, cháu đến đi cùng bác vào sao?” Dáng vẻ thân thiết của Dương Tuyết Như cực giống một người mẹ chồng hiền từ.
Đám phóng viên thấy Vũ Tiểu Kiều xuất hiện, đây là lần xuất hiện đầu tiên sau khi Vũ Tiểu Kiều đính hôn với Tịch Thần Hạn, đám phóng viên chen chúc nhau tiến lên, nhao nhao cất cao giọng lên.
“Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều.....”
Tiếng hét của rất nhiều người, vốn không thể nào nghe rõ trong miệng đám phóng viên kia đang hét cái gì.
Đại khái là hỏi cô sau khi đính hôn thì có suy nghĩ gì không, chung sống với Tịch Thần Hạn như thế nào, còn có tại sao lại từ thân phận người thứ ba đột nhiên nhảy một bước trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tịch, rốt cuộc bên trong có nội tình gì.
Mọi người lại bắt đầu chen lên phía trước, trong tình huống không có ai bảo vệ, Vũ Tiểu Kiều đã hoàn toàn rơi vào trong vòng bao vây của phóng viên.
Bọn họ cất cao giọng hét lên, ồn đến mức khiến tai Vũ Tiểu Kiều kêu vo ve, còn có hàng loạt chiếc mic trước mặt cô, từng cái từng cái một cọ sát vào mặt cô khiến cô bị đau.
“Vũ Tiểu Kiều, hôm nay chúng tôi thật sự có thể phóng vấn người nhà của cô không?”
“Dựa vào hoàn cảnh gia đình của Vũ Tiểu Kiều, làm sao có tư cách trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa chứ?”
“Rốt cuộc Vũ Tiểu Kiều đã dùng cách gì để khiến cho cậu Thần của Kinh Hoa và nhà họ Tịch thừa nhận cô vậy?”
Vũ Tiểu Kiều muốn thoát ra khỏi đám phóng viên đông như kiến, nhưng đám phóng viên lại bao vây cô đến mức không còn một khe hở nào.
Dương Tuyết Như khẽ cong môi lên, nhìn Vũ Tiểu Kiều không có sức lực vùng vẫy trong đám đông, nụ cười trên miệng bà ta dần dần trở nên tươi rói hơn.
“Được rồi, các bạn phóng viên, tôi phải đi hỏi thăm người nhà của Tiểu Kiều rồi, không phải các bạn muốn đi theo để đưa tin sao? Chúng ta mau đi vào thôi.” Dương Tuyết Như quay người đi vào bệnh viện.
Đám phóng viên vây chặt Vũ Tiểu Kiều, cũng nhanh chóng đi theo Dương Tuyết Như.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đẩy đám phóng viên trước mặt ra, đuổi theo Dương Tuyết Như.
“Phu nhân Tịch, bác đồng ý với cháu rằng chỉ cần cháu xuất hiện thì sẽ không để phóng viên gặp người nhà của cháu.” Vũ Tiểu Kiều dang hai tay ra chặn đường của Dương Tuyết Như.
Dương Tuyết Như bật cười, “Tiểu Kiều, cháu có ý gì vậy? Cháu và Thần Hạn đã đính hồn rồi, chúng ta chính là người một nhà rồi, bác đến hỏi thăm người nhà của cháu thì tại sao cháu lại ngăn cản vậy?”
“Phu nhân Tịch muốn hỏi thăm người nhà của cháu thì có thể một mình đến đó, không nhất thiết phải dẫn theo nhiều phóng viên như vậy.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Dương Tuyết Như lại cười nói, “Tiểu Kiều, không phải cháu lo lắng, nếu người nhà của cháu xuất hiện trước mặt mọi người thì cháu sẽ cảm thấy mất hết thể diện chứ?”
Sau đó, Dương Tuyết Như lại tận tình khuyên bảo nói.
“Đó dù sao cũng là người nhà của cháu, cháu không thể vì trở thành vợ chưa cưới của Thần Hạn, liền nói năng tuỳ tiện, cảm thấy người nhà của cháu làm cháu mất thể diện chứ.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của đám phóng viên thì sắc mặt của cô cũng đỏ gay, “Cháu không có ý này.”
Cô là muốn bảo vệ anh trai, bảo vệ người nhà của mình.
Một mình cô chịu đựng sự chỉ trích của mọi người là đủ rồi, không thể liên luỵ người nhà của cô cũng bị rơi vào vòng xoáy này.
“Còn có cha dượng của cháu, ta cũng phải trực tiếp cảm ơn ông ấy, tuy ông ấy không phải cha ruột của cháu, nhưng nuôi dưỡng cháu bao nhiêu năm như vậy, ta thân là mẹ của Thần Hạn, thật sự phải cám ơn ông ấy tự đáy lòng.” Khuôn mặt của Dương Tuyết Như thể hiện sự thành khẩn.
Lúc này Vũ Tiểu Kiều cũng coi như cũng hiểu được, hôm nay Dương Tuyết Như muốn cô khó xử, bà ta giậu đổ bìm leo muốn đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió của dư luận.
Dương Tuyết Như khẽ ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, bà ta hiền từ và khoan dung độ lượng như vậy, thể hiện ra tất cả sự tốt đẹp của một phu nhân nhà quyền thế một cách rất hoàn hảo.
“Tiểu Kiều, đừng sợ, cháu đã trở thiếu phu nhân chính thức của nhà họ Tịch rồi, nhà họ Tịch chúng ta sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về cháu.”
Dương Tuyết Như nói như vậy, ngược lại lại càng chứng tỏ Vũ Tiểu Kiều bây giờ
lên như diều gặp gió, cô ham hư vinh đến mức kinh thường người nhà của mình.
Dương Tuyết Như khẽ vuốt ve khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều, thương xót nói, “Đứa trẻ đáng thương, trong nhà còn có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với ta, con dâu chính thức của nhà họ Tịch chúng ta không thể chịu một chút ấm ức nào.”
Giọng nói của Dương Tuyết Như giống như một nhà từ thiện ban ân, kích thích đến mức khiến trái tim Vũ Tiểu Kiều trở nên đau đớn.
Điều này cũng thành công khiến đám phóng viên suy nghĩ sai lệch, bọn họ nhao nhao bắt đầu chụp ảnh, bọn họ không ngừng ghi âm âm cảm nhận tại hiện trường lúc này.
“Vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa, dựa vào việc trở thành thiếu phu nhân chính thức của nhà họ Tịch mà thành công cứu vớt được cuộc sống tối tăm của mình.”
“Nhà họ Tịch vô cùng khoan dung đối với người nhà của thiếu phu nhân Tịch, người nhà của thiếu phu nhân Tịch có được lợi ích vô cùng lớn, hết lần này đến lần khác nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Tịch, giúp đỡ gia đình khó khăn của bọn họ giải quyết vấn đề.”
“.....”
Hốc mắt của Vũ Tiểu Kiều dần dần ửng đỏ, cô khẽ nói với Dương Tuyết Như đang làm bộ làm tịch ở trước mặt.
“Phu nhân Tịch, hà tất phải như vậy? Người bác muốn đối phó là cháu, không phải là người nhà của cháu.”
“Coi như cháu cầu xin bác, tha cho người nhà của cháu đi.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều hơi nghẹn ngào.
Dương Tuyết Như cười nói, “Đứa bé ngốc này, nói những lời linh tinh gì vậy? Thần Hạn yêu cháu như vậy, ta cũng vô cùng thích cháu, sao lại có thể đối phó với cháu được chứ?”
“Tiểu Kiều, có phải cháu không thích để cho người nhà của mình xuất hiện trước mặt phóng viên không? Nếu như là như vậy thì là do bác không đúng, bác suy nghĩ không chu đáo, cháu đừng giận bác nhé.”
Sự khoan dung của Dương Tuyết Như, một lần nữa nhận được sự tán dương không ngớt của đám phóng viên, bọn họ cũng càng khinh thường nhân cách của Vũ Tiểu Kiều hơn.
Kỹ thuật diễn xuất của bà ta hoàn toàn vượt qua cặp mẹ con Tôn Hồng và Vũ Phi Phi, quả thực là đạt đến trình độ diễn xuất đỉnh cao và không ai có có thể sánh ngang được.
Bây giờ cho dù Vũ Tiểu Kiều nói “phải” hay là “không phải” đều là không đúng, đều bị mọi người cho rằng sau khi cô trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tịch thì đã dễ dàng ham muốn hư vinh đến mức cho mình là độc tôn.
Dương Tuyết Như nhanh chóng kêu người mời đám phóng viên kia ra khỏi bệnh viện, sau đó lại tiên tục xin lỗi bọn họ.
“Hôm nay để các bạn phóng viên mất công đến đây một chuyến, thực sự rất xin lỗi, để bày tỏ ý xin lỗi, tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa ở khách sạn, hoan nghênh mọi người đến tham gia.”
Dương Tuyết Như khách sáo và thân thiện như vậy, đám phóng viên xôn xao cười nói.
“Phu nhân Tịch khách sáo rồi.”
“Sau này phu nhân có hoạt động gì thì phải nhớ gọi điện cho chúng tôi đấy.”
“Chúng tôi sẽ hết mình theo dõi và đưa tin tức lên báo cho phu nhân Tịch.”
Dương Tuyết Như cười vẫy tay tạm biệt đám phóng viên, khi bà ta quay đầu nhìn Vũ Tiểu Kiều thì trong đáy mắt bà ta xoẹt qua một tia sắc bén.
“Hôm nay chỉ là cảnh cáo cô một chút.”
Nói xong, Dương Tuyết Như liền giẫm giày cao gót sải bước rời đi.
Hay cho một đòn ra oai phủ đầu.