Vũ Tiểu Kiều đợi Tịch Thần Hạn cả đêm, nhưng anh vẫn không hề trở về.
Cô lo lắng anh sẽ trở về ăn sáng, nên đã đặc biệt nấu một nồi cháo, lại rán thêm chân giò hun khói và trứng gà, dày công bày lên bàn ăn rồi tiếp tục đợi anh.
Nhưng đợi đến khi đồ ăn đều đã nguội ngắt, đợi đến sau buổi trưa mà anh vẫn không trở về.
Cô cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho anh, nhưng cô lại lo lắng một khi mở máy lên thì sẽ có vô số cuộc điện thoại lạ không ngừng gọi đến và kèm những lời chửi mắng, cô lưỡng lự một lúc lâu, cuối cùng cũng mở máy ra.
Lần này, trong điện thoại của cô không hề có bất kì cuộc gọi nhỡ của những số lạ kia, cũng không có email uy hiếp, ngoài An Tử Dụ gọi điện cho cô thì không còn có ai liên lạc với cô nữa.
Cô có chút thất vọng.
Chắc là mẹ cô đã biết chuyện cô đính hôn với Tịch Thần Hạn rồi chứ?
Mẹ cô thật là lòng dạ sắt đá, bà ấy thật sự cắt đứt quan hệ với cô rồi sao?
Còn cả Tịch Thần Hạn, một ngày một đêm không về mà cũng không liên lạc với cô.
Ở trên tiệc đính hôn, anh đối xử với cô vừa dịu dàng vừa tình cảm, cho dù có một phần là diễn cho người ngoài xem, nhưng ít nhất cũng có một chút chân thật chứ.
Cô có chút không chắc chắn việc có nên gọi điện thoại cho Tịch Thần Hạn hay không?
Ngộ nhỡ anh đang bận mà cô làm phiền anh thì sao?
Hoặc là cô ở trong lòng anh chỉ là một vật trang trí do tình hình bắt buộc nên phải tồn tại mà thôi, hai người chỉ có danh phận là vợ chồng chưa cưới, thực ra cô vốn không quan trọng với anh đến vậy.
Cô đang định đặt điện thoại xuống thì An Tử Dụ gọi điện thoại đến.
“Cô Vũ của tôi, cuối cùng cậu cũng mở máy rồi, điện thoại của cậu là đồ chơi sao? Sao tắt máy cả ngày vậy? Tìm cậu cũng không tìm được.”
“An An....” Vũ Tiểu Kiều trề môi ra, “Cầu xin an ủi, cầu xin ôm ấp, cầu xin yêu thương.”
An Tử Dụ kinh ngạc hét lên, “Mình nói cô Vũ này, cậu muốn hại chết mình sao? Mình không dám ôm ấp yêu thương với cậu đâu, mình sẽ bị cậu Thần của Kinh Hoa truy sát đấy.”
“Làm gì nghiêm trọng như lời cậu nói.” Vũ Tiểu Kiều thất vọng nhìn đồ ăn sáng đã lạnh ngắt ở trên bàn.
“Cậu không xem video hiện trường đính hôn được phát lại sao?”
Vũ Tiểu Kiều lắc lắc đầu, “Mình chưa xem.”
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc thì cô liền được Đông Thanh đưa về Ngự Hải Long Loan, tâm trạng của cô vẫn luôn phức tạp đợi Tịch Thần Hạn trở về, làm gì có tâm trạng xem video được phát lại kia.
“Ánh mắt mà cậu Thần nhìn cậu ở tiệc đính hôn đều có thể tan chảy được tất cả mọi thứ, nói thế nào cũng không thể hình dung được ánh mắt của anh ấy nhìn cậu lúc đó, thật nuông chiều biết bao.”
An Tử Dụ liên tục cảm thán, “Sớm biết là cậu và cậu Thần đính hôn thì mình cũng đi tham dự tiệc đính hôn rồi. Không thể đến tiệc đính hôn để cổ vũ cho cậu, thật là đáng tiếc!”
“Khoa trương quá rồi đấy.” Vũ Tiểu Kiều đứng dậy ngồi lên trên ghế sofa, cô bật tivi lên.
“Mình có khoa trương gì đâu, mọi người đều nói ánh mắt cậu Thần nhìn cậu, giống như ngậm ở trong miệng thì sợ tan chảy mất, mà nâng ở trong lòng bàn tay thì sợ lộ ra ngoài....”
“Cậu biết không? Chỉ riêng ánh mắt đó đã làm tan chảy biết bao trái tim của các cô gái, cậu biết cái gì gọi là trong một đêm cậu đã trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả các cô gái không?”
“Mình nói này Kiều Kiều, cậu thế mà lại giấu mình, ngay trong một đêm mà trở thành thiếu phu nhân của nhà quyền quý.”
“Hừm, hừm! Nhưng mình vẫn phải chúc mừng cậu, cuối cùng cậu đã tìm được bạn đời của mình rồi.”
“Bạn đời sao?” Vũ Tiểu Kiều lẩm bẩm một tiếng.
Từ sau khi tiệc đính hôn kết thúc, cô vẫn còn chưa gặp lại Tịch Thần Hạn.
Rốt cuộc anh có gì vậy?
Lại cứ như vậy mà vứt cô ở lại đây một mình, không quan tâm cũng không hỏi han.
“Đúng vậy! Cậu Thần yêu thương và chiều chuộng cậu như cậy, đợi đến tương lai cậu gả cho anh ấy thì nhất định sẽ rất hạnh phúc! Đến lúc đó, cậu chính là thiếu phu nhân của nhà họ Tịch rồi, để xem Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng, còn có Cung Cảnh Hào còn dám bắt nạt cậu nữa không?”
“Đúng rồi Kiều Kiều, trong video hiện trường mà phía chính phủ công bố hoàn toàn không nhìn thấy Vũ Phi Phi, nhưng nghe nói cô ta làm loạn hiện trường, làm trò hề là thật sao?”
“Ừm, là sự thật! Cô ta rất nhếch nhác, rất thê thảm. Nhìn bộ dạng của cô ta mà mình suýt chút nữa không nhẫn tâm.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Kiều Kiều, não cậu có vấn đề sao? Cậu không cần mềm lòng với bọn họ.”
“Lúc đầu bọn họ bắt nạt cậu như thế nào vậy? Cậu quên rồi sao? Cậu bị dì đuổi ra khỏi nhà, chuyện này không tránh khỏi việc có liên quan đến Vũ Phi Phi và Bạch Lạc Băng!” An Tử Dụ tức giận nói.
“Kiều Kiều, tình hình bây giờ của cậu chính là, cậu không đứng vững thì sẽ bị bọn họ kéo xuống, đến lúc đó khi bọn họ đối phó với cậu thì không biết sẽ dùng thủ đoạn ác độc nào để khiến cậu không trở mình được nữa, bây giờ cậu nhất định không được mềm lòng.”
Vũ Tiểu Kiều gật đầu, “Mình nhất định không thể bị bọn họ đánh bại một lần nữa, cũng không để bản thân lại rơi vào hoàn cảnh như trước đây nữa.”
Cô cúp điện thoại của An Tử Dụ chưa được lâu thì Tịch Thần Hạn liền trở về.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng dậy, ánh mắt của cô nhìn anh có chút căng thẳng, có chút mất tự nhiên, trái tim cô thì luôn đập thình thịch.
Nhìn anh hình như rất mệt mỏi, trên người anh vẫn mặc bộ đồ tây màu đen mà tối qua mặc ở tiệc đính hôn.
Cô há miệng ra, cố gắng rất lâu mà cũng không biết sau khi bọn họ trở thành quan hệ vợ chồng chưa cưới thì nên nói gì mới thích hợp.
Cuối cùng, cô gượng gạo nặn ra ba chữ.
“Về rồi sao?”
Tịch Thần Hạn nhìn cô một cái, anh mắt của anh liếc ra phía nhà bếp, nhìn thấy đồ ăn sáng đã nguội ngắt ở trên bàn.
“Còn chưa ăn cơm sao?” Trên mặt Tịch Thần Hạn không có biểu cảm gì hỏi cô.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng nói, “Em muốn đợi anh về cùng ăn, nhưng đã nguội mất rồi, em đi đổ bỏ ngay đây rồi nấu đồ ăn mới....”
Khi cô đang định đi vào nhà bếp thì cánh tay của cô bỗng bị xiết chặt lại, cô bị anh kéo lại, sau đó liền bị anh đè lên ghế sofa ở sau lưng.
Nhìn tâm trạng của anh không quá tốt, trong đôi mắt đen kịt có một lớp sương mù chứa đựng tâm trạng phức tạp.
“Tại sao phải đợi tôi trở về cùng ăn?” Anh nghiêm giọng hỏi vặn lại.
Khoé miệng Vũ Tiểu Kiều ấp úng một lúc, khẽ nói, “Bởi vì....chúng ta đã......đính hôn rồi.”
“Chúng ta sắp trở thành vợ chồng....nên ăn cơm cùng nhau....”
Cô không biết nói như vậy có đúng hay không? Vẻ mặt lạnh lùng của anh vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, mà ngược lại còn u ám hơn.
Cô có chút băn khoăn.
“Vợ chồng sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng, còn có chút khinh thường gây tổn thương người khác.
“Cô muốn trở thành vợ của tôi như vậy sao?”
Giọng nói của anh lạnh lùng đến mức không có một chút ấm áp nào.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc, cô ngơ ngác nhìn anh, cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình trong đôi mắt đen kịt và sâu thẳm của anh.
Rốt cuộc anh làm sao vậy?
Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy so với biểu hiện trước đây?
Ngón tay của Tịch Thần Hạn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, giọng nói của anh mang chút trêu đùa, giống như đang hỏi mình, cũng giống như đang hỏi Vũ Tiểu Kiều.
“Rốt cuộc cô lấy tư cách gì mà làm vợ chưa cưới của tôi vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Cô thực sự không có tư cách làm vợ chưa cưới của anh, nhưng bây giờ cô cần trở thành vợ chưa cưới của anh để tự đảm bảo cho bản thân mình.
Hơn nữa, cô cũng thật sự đã yêu anh, muốn ra sức tranh giành một chút vì hạnh phúc của mình.
Nhưng cô không dám nói ra câu nói này, cô sợ rằng sẽ bị anh mỉa mai.
“Người phụ nữ như cô, nhìn thì giống như một con thỏ trắng bé nhỏ, nhưng trong lòng lại là một con hổ. Tôi muốn xem cô sẽ đưa ra lý do gì cho tôi.” Tịch Thần Hạn không rõ đang vui hay đang buồn nói.
Vũ Tiểu Kiều thật sự không biết rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao tâm trạng của anh lại tệ như vậy?
Tịch Thần Hạn khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, vuốt ve đường cong đẹp đẽ trên mặt cô, vừa giống vừa không giống như than thở nói một câu.
“Không chịu thể hiện bộ mặt thật sự của cô ra thì cô chính là một người phụ nữ giả dối.”
“Tôi ghét nhất là giả dối.” Giọng nói của anh lại trở nên lạnh lùng một chút.
“Trước khi nói những điều này thì anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Vũ Tiểu Kiều hỏi.