Sau khi Tịch Thần Hạn rời khỏi nhà chính của nhà họ thị thì không quay trở về nội thành mà lái xe theo hướng đi thẳng ra khỏi ngoại thành.
Ở ngoại thành có một viện điều trị cao cấp.
Trong đêm khuya, ánh đèn ảm đạm, vô cùng yên tĩnh, giống như một chốn bồng lai tiên cảnh nhàn nhã và yên bình.
Tịch Thần Hạn sải bước đi vào, anh đi thẳng lên lầu đến một căn phòng cao cấp.
Trong phòng rất yên tĩnh, không bật đèn, cũng không nhìn thấy rõ gì hết, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhàn nhạt chiếu lên một người phụ nữ trên giường.
Trong lòng người phụ nữ đang ôm một cái gối, bà ta cúi đầu xuống, mái tóc dài che đi khuôn mặt của bà ta, bà ta đang chăm chú nói chuyện với cái gối trong lòng.
“Đợi con trưởng thành rồi thì con phải đoạt lại hết tất cả mọi thứ của nhà họ Tịch.”
“Những thứ đó vốn thuộc về con.”
“Con là hương hoả duy nhất của nhà họ Tịch, là hy vọng duy nhất của cả gia tộc nhà họ Tịch. Con đừng sợ, cho dù con làm cái gì thì cũng không ai dám làm gì con.”
“Con phải giúp mẹ có được tài sản của nhà họ Tịch, mẹ phải làm nữ chủ nhân thật sự của nhà họ Tịch.”
“Nếu như con không làm được thì mẹ sẽ bóp chết con.”
Người phụ nữ nói xong thì hai tay liền bóp chặt lấy chiếc gối, một bộ dạng vừa hung ác vừa căm hận, vô cùng đáng sợ.
Tịch Thần Hạn cố chịu đựng cảm giác đau đớn trong lòng, anh nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên từng sợi từng sợi một.....
“Cái gì? Con đồng ý sao? Con yêu, con ngoan của ta, con thật sự là một đứa trẻ ngoan.”
Người phụ nữ bỗng nhiên bật cười, đem cái gối vô cùng thân mật ôm vào trong lòng, giống như dỗ giành một đứa trẻ vậy khẽ đung đưa.
Tịch Thần Hạn quay người đạp cửa rời đi.
.....
“Mẹ, con không cam tâm, không cam tâm.”
“Con mới là vợ chưa cưới của cậu Thần.”
“A——-“
Vũ Phi Phi đang ở nhà như phát điên ném đồ đạc để trút căm phẫn trong lòng.
Tôn Hồng dỗ giành một lúc cũng không dỗ giành được, bà ta nhanh chóng ôm lấy Vũ Phi Phi, “Phi Phi, con bình tĩnh lại trước đã, mẹ thử liên lạc với phu nhân Tịch, xem ý của bà ấy thế nào.”
“Lúc đó bà ấy ra sức tác thành chuyện hôn sự của con và cậu Thần, mẹ tin rằng bà ấy sẽ đứng về phía con.” Tôn Hồng nói.
“Đúng, đúng, đúng, mẹ à, mẹ mau liên lạc với phu nhân Tịch, bà ấy nhất định có thể giúp con.”
“Bà ấy đã bảo con gọi bà ấy là mẹ rồi, còn tặng con chiếc vòng tay quý giá này, đây là tín vật đính hôn mà bà ấy tặng con, con là con dâu mà bà ấy thừa nhận.”
Vũ Phi Phi nhanh chóng lấy vòng tay phỉ thuý đeo trên cổ tay ra, nắm lấy tay Tôn Hồng, “Mẹ, bây giờ phu nhân Tịch chính là toàn bộ hy vọng của con, mẹ nhất định phải liên lạc được với phu nhân Tịch, nghĩ cách gặp bà ấy một lần.”
“Được rồi, được rồi, Phi Phi, con yên tâm.” Tôn Hồng vội vàng vỗ vỗ tay của Vũ Phi Phi.
“Ở trên tiệc đính hôn, mẹ nhìn thấy rõ sắc mặt của phu nhân Tịch cũng rất khó coi, mẹ nhìn ra phu nhân Tịch rất không thích Vũ Tiểu Kiều, cũng không hy vọng Vũ Tiểu Kiều bước chân vào nhà họ Tịch.”
“Bây giờ chỉ cần chúng ta nghĩ cách lôi kéo phu nhân Tịch về phe cách của chúng ta thì chúng ta nhất có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Trên mặt của Vũ Phi Phi cuối cùng cũng lộ ra sự vui vẻ, trong đáy mắt cô ta xoẹt qua một tia u ám.
“Vũ Tiểu Kiều, tao nhất định sẽ khiến mày ngã xuống, sau đó một phát đá chết mày.”
Tôn Hồng tốn rất nhiều hơi sức cuối cùng cũng tìm được Dương Tuyết Như, nhưng không ngờ rằng Dương Tuyết Như lại tránh bọn họ.
Bà ta gọi điện thoại cho Dương Tuyết Như hết lần này đến lần khác, Dương Tuyết Như thực sự không chịu được sự điên cuồng của Tôn Hồng nên mới đồng ý gặp Vũ Phi Phi ở quán cà phê.
Dương Tuyết Như hẹn thời gian gặp mặt rất muộn, nhưng Vũ Phi Phi vẫn ở quán cà phê đợi bà ta một giờ đồng hồ, lúc này Dương Tuyết Như mới giữ dáng vẻ của một phu nhân, đoan trang thong dong đến.
Vũ Phi Phi vội vàng đứng dậy, cô ta cười ngọt ngào nhiệt tình đón tiếp bà ta.
“Mẹ, mẹ đến rồi ạ.”
Dương Tuyết lườm cô ta một cái khiến cho cô ta nhanh chóng im miệng.
“Ai là mẹ cô vậy?” Vẻ mặt của Dương Tuyết Như lạnh lùng, rút tay của mình ra khỏi tay Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi ấm ức cắn lấy môi, khẽ gọi một câu “bác gái”.
Dương Tuyết Như ngồi trên ghế sofa, cầm cốc cà phê lên, uống một ngụm nhỏ, bà ta không thèm nhìn Vũ Phi Phi lấy một cái, mà nhìn thẳng ra cảnh đêm đèn hoa rực rỡ ở bên ngoài cửa sổ.
“Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn rất bận.”
Vũ Phi Phi nắm chặt ngón tay mảnh mai của mình, thận trọng ngồi xuống phía đối diện Dương Tuyết Như.
“Chuyện đó, bác gái....”
“Cô gọi tôi là bác gái sao? Lẽ nào tôi nhìn trông rất già sao?” Dương Tuyết Như xảo trá nói.
Nụ cười xán lạn của Vũ Phi Phi bị cương cứng lại, cô ta ngượng ngùng cười hai tiếng, “Sao có thể ạ? Bác gái còn trẻ trung như vậy, nhìn làn da của bác vừa trắng lại vừa mịn, nếu như không biết bác là mẹ của cậu Thần thì cháu còn tưởng bác là một người chị trẻ tuổi.”
Dương Tuyết Như khẽ hừm hai tiếng, không quan tâm đến lời nịnh hót của cô ta.
Vũ Phi Phi lại vội vàng nói, “Bác gái....không phải....”
Vũ Phi Phi dè dặt nhìn Dương Tuyết Như, cô ta đột nhiên không biết xưng hô với bà ta như thế nào.
“Chuyện đó, phu nhân Tịch, đã khuya lắm rồi, uống cà phê không tốt cho giấc ngủ, cháu gọi cho bác một cốc sữa nhé.”
Vũ Phi Phi muốn ra sức thể hiện sự quan tâm và ân cần đối với Dương Tuyết Như, cô ta nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ, nhưng Dương Tuyết Như lại không hề tỏ ra hài lòng.
“Không cần đâu. Tôi bị dị ứng sữa.”
“....”
Bàn tay của Vũ Phi Phi cương cứng trong không trung, nụ cười trên mặt cô ta cũng tàn héo hơn một nửa, sắc mặt cô ta lập tức trở nên đỏ ửng.
Được mấy giây sau, cô ta mới thu tay về, dè dặt hỏi, “Phu nhân Tịch muốn uống gì ạ?”
Dương Tuyết Như đưa mắt lên, liếc cô ta một cái, “Không cần đâu, cô Vũ, cô vẫn nên nói vào chuyện chính đi.”
Dương Tuyết Như nhìn đồng hồ đắt đỏ trên cổ tay một cái, “Tôi thực sự rất bận, không có thời gian.”
Nếu không phải nể mặt Vũ Kiến Trung thì bà ta đường đường là phu nhân Tịch, sao có thể đến gặp một con bé cơ chứ?
Mà con bé này bây giờ lại mang tiếng chửi mắng khắp nơi, tất cả mọi người đều đang nói Vũ Phi Phi không biết tự lượng sức mình, tranh cướp đàn ông với chị mình, làm trò hề ở tiệc đính hôn.
Trên mặt Vũ Phi Phi đột nhiên ngập tràn ấm ức, đôi mắt ngấn nước.
“Phu nhân Tịch, rõ ràng trước đó người đính hôn là cháu, sau lại đột nhiên đổi thành người phụ nữ kia vậy?”
“Bác phải làm chủ cho cháu ạ.”
Dương Tuyết Như cũng tức giận vì chuyện này.
Nhưng cuối cùng chuyện này không gây trở ngại cho việc bà ta giúp nhà họ Cung đoạt được miếng đất kia, hơn nữa bây giờ bà ta đối với Vũ Tiểu Kiều ngoại trừ việc phòng bị và không yêu thích thì cũng không có gì oán trách nữa.
“Phi Phi, cô chạy đến để chất vấn tôi sao?” Dương Tuyết Như nghi ngờ hỏi, sắc mặt bà ta trở nên không vui.
Vũ Phi Phi vô cùng hoảng hốt, cô ta vội vàng lắc đầu, “Không phải ạ, không phải đâu, sao cháu dám chất vấn phu nhân chứ? Cháu...cháu chỉ đang cảm thấy có chút ấm ức, chuyện đã định sẵn trước đó, sao có thể nói thay đổi là thay đổi được ạ?”
Hốc mắt của Vũ Phi Phi đỏ rực, lưng tròng nước mắt, “Phu nhân Tịch, bác phải làm chủ cho cháu ạ.”
“Bác biết vợ chưa cưới của cậu Thần thật sự là cháu mà, hơn nữa ở trên tiệc đính hôn, cháu đã thay đổi xưng hô gọi bác là mẹ rồi, bác xem cái vòng tay này là vòng tay lúc đó bác tặng cháu mà.”
“Bác đã thừa nhận cháu là con dâu của bác rồi, sao có thể đột nhiên biến thành người phụ nữ khác vậy?”
Dương Tuyết Như nhìn chiếc vòng phỉ thuý trên cổ tay mảnh khảnh của Vũ Phi Phi, bà ta đột nhiên cảm thấy rất sỉ nhục.
Trên tiệc đính hôn, bởi vì Vũ Phi Phi đột nhiên bị thay đổi thành Vũ Tiểu Kiều, cho nên bà ta cũng bị chịu không ít sự chê cười.
Dương Tuyết Như đột nhiên kéo lấy tay Vũ Phi Phi rồi kéo chiếc vòng tay ra.
Sắc mặt Vũ Phi Phi trở nên tái mét, “Phu nhân Tịch, bác định làm gì vậy? Đây là của cháu...”