Tiệc đính hôn từ từ tan cuộc.
Vũ Tiểu Kiều đi giày cao gót cả ngày nên sớm đã mệt bã người, may mà có Tịch Thần Hạn ở bên cạnh vẫn luôn nắm chặt tay cô mới khiến có sức lực để chống đỡ đến cuối cùng.
Cô và Tịch Thần Hạn cùng nhau tiễn bà nội Tịch rời khỏi tiệc rượu lên xe.
Bà nội Tịch đang định lên xe thì lại chống gậy quay người nhìn Vũ Tiểu Kiều nhỏ nhắn xinh xắn ở bên cạnh Tịch Thần Hạn, trong đáy mắt sáng rực rỡ dường như có một tia sắc bén xoẹt qua.
Bà nội Tịch nheo mắt lại giống như muốn nhìn thấu Vũ Tiểu Kiều một cái từ trong ra ngoài, khiến cho trái tim Vũ Tiểu Kiều đột nhiên co rút lại.
Ánh mắt nghiêm nghị của bà nội Tịch đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái.
Cô mặc một cái váy dài màu trắng, trên xương quai xanh gợi cảm và xinh đẹp có một sợi dây truyền ru-bi màu đỏ tươi, khiến cho làn da cô càng trắng ngần như tuyết hơn.
Cô đeo sợi dây chuyền này thực sự rất đẹp, cũng nhìn cô càng có khí chất của phu nhân hơn.
Bà nội Tịch từ từ lên tiếng, “Cái lì xì kia, thực ra là chuẩn bị cho Vũ Phi Phi.”
Hoá ra, người mà bà nội Tịch thật sự muốn sỉ nhục là Vũ Phi Phi!
“Không ngờ rằng cô bé như cháu rất lanh trí. Lanh trí là chuyện tốt, ở trong gia tộc lớn như chúng ta, bắt buộc phải lanh trí và có đầu óc, nếu không....”
Bà nội Tịch nói được một nửa thì không nói tiếp.
Vũ Tiểu Kiều cũng hiểu được ngụ ý ẩn chứa trong đó.
Nhà quyền quý nhà cao cửa rộng, nhưng nào có đẹp đẽ vẻ vang như bề ngoài, nhìn thì có vẻ quang minh chính đại, nhưng bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu tình thế biến hoá khôn lường, lừa dối lẫn nhau.
“Nhưng có những lúc, quá lanh trí biết ngấm ngầm mưu tính thì cũng không phải chuyện tốt.”
Bà nội Tịch ý vị sâu xa nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, rồi được người giúp việc dìu lên xe.
Vũ Tiểu Kiều có chút nghi hoặc, cô ngẩng đầu nhìn Tịch Thần Hạn ở bên cạnh, nhưng lại giữ kín như bưng cười nhạt.
“Bà nội có ý gì vậy?” Cô khẽ hỏi.
“Bà nội là sợ em ham muốn tài sản của nhà họ Tịch, chứ không phải anh.”
“Phù!”
“Vậy thì phải có khả năng thiền định tốt thế nào mới có thể ở trước mặt anh nghĩ đến tài sản của anh đầu tiên, chứ không phải là gương mặt đẹp trai đến mức cả thần tiên cũng phải phẫn nộ này.” Vũ Tiểu Kiều nói.
Tịch Thần Hạn nghiêng đầu sang, dáng vẻ đẹp trai giống như một vị vua đang liếc nhìn con dân.
“Em thừa nhận anh đẹp trai sao?”
Đôi mắt của Vũ Tiểu Kiều cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, “Em có thể dùng câu cực kì bi thảm nhất trần gian để hình dung không?”
“Không được, đó là dùng để hình dung biến thái. Anh không phải là biến thái.” Mấy từ cuối cùng, anh ngắt đoạn từng chữ một.
Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng không nhìn được cười phá lên thành tiếng, “Xem ra từ ‘biến thái’ ở chỗ cậu Thần rất bị ám ảnh tâm lý.”
Tịch Thần Hạn gật gật đầu.
Đúng lúc này, xung quanh vang lên tiếng hét chói của đám nữ sinh.
Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn ngẩng đầu lên nhìn, có không ít đám người đang tập trung ở bên đường ngoài khách sạn, bọn họ đang dùng điện thoại chụp ảnh bọn họ.
Tin tức đính hôn của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn đã được livestream phát sóng ra ngoài.
Nhưng những video đó đã được cắt ghép, trong video đều là cảnh lãng mạn được mọi người chúc mừng của Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều.
Còn Vũ Phi Phi thì hoàn toàn không xuất hiện một chút nào trong tiệc đính hôn, giống như chưa từng xuất hiện.
Cả thành phố Kinh Hoa đều biết người đính hôn với Tịch Thần Hạn thực ra là Vũ Tiểu Kiều, chứ không phải là Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi hoàn toàn trở thành trò cười của cả thành phố.
“Oà, đó chính là cậu Thần, còn kia chính là Vũ Tiểu Kiều rồi.”
“Mình ngưỡng mộ cô ấy quá, có thể tìm được chồng tốt như vậy.”
“Cô ấy hạnh phúc quá, hạnh phúc quá.”
“Mình sùng bái cô ấy quá.....”
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy những tiếng ngưỡng mộ kia thì gương mặt không kiềm được mà đỏ ửng lên.
Tịch Thần Hạn khẽ vuốt một vài sợi tóc ở bên tai cô, đôi môi mỏng của anh từ từ chạm vào vành tai mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng nói.
“Quên hết việc trước đây bị mọi người mắng chửi đi, em của về sau chỉ được người khác ngưỡng mộ mà thôi.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đáy mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn, trong đáy mắt của anh đang phản chiếu gương mặt xinh đẹp tinh tế của cô, còn có đôi mắt lấp lánh long lanh nước của cô nữa.
“Anh muốn em làm người phụ nữ được tất cả mọi người ngưỡng mộ....”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên run rẩy, giống như có từng vòng tròn sóng gợn đang từ từ dập dờn, sau đó biến thành một luồng nước ấm ào ạt bao bọc khắp người cô.
Đây quả thật là lời tỏ tình cảm động nhất và bùi tai nhất trên thế giới.
Vũ Tiểu Kiều có chút không nén nổi tình cảm, bổ nhào vào trong lòng Tịch Thần Hạn ôm chặt lấy anh.
“Em đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc quá!” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Tịch Thần Hạn ôm chặt cô vào trong lòng, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mái tóc dài của cô, cảm nhận được giọt nước mắt nóng bỏng trong khoé mắt cô, anh không kiềm được mà bật cười.
“Thế đã thấy cảm động rồi sao? Thật là một người phụ nữ dễ cảm động!”
Vũ Tiểu Kiều vội vàng gật đầu, “Thứ em cần không nhiều!”
“Thế em muốn cái gì vậy?” Tịch Thần Hạn khẽ hỏi.
Vũ Tiểu Kiều không trả lời, cô lặng lẽ lau khô nước mắt rồi nở nụ cười với anh.
Cô muốn một lòng một dạ, một đời một khiếp.
Nhưng anh....
Có thể cho cô sao?
Anh là một vị vua ở tít trên cao, có thể xưng là chúa tể, còn cô chỉ là một bông hoa dại ở trên đường, vừa hay được anh cần nên mới có may mắn xuất hiện ở bên cạnh anh.
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, nụ cười trên khoé miệng cô có chút thê lương.
Dương Tuyết Như bước đến, nở một nụ cười như cười như không với anh, sau đó nhìn sang Vũ Tiểu Kiều.
Khi Dương Tuyết Như nhìn thấy sợi dây chuyền ru-bi trên chiếc cổ trắng ngần của Vũ Tiểu Kiều thì có một khoảnh khắc trong đáy mắt Dương Tuyết Như xoẹt qua một tia ánh sáng màu đỏ.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều khiếp sợ, cô không rõ tia ánh sáng màu đỏ kia là sự phản chiếu của sợi dây chuyền ru-bi hay là bởi vì căm hận.
Dương Tuyết Như không nói một câu nào, đi xuống bậc thềm rồi vội vàng lên xe đi mất.
Đúng lúc Vũ Tiểu Kiều định cùng Tịch Thần Hạn rời đi thì Vũ Kiến Trung dẫn theo Tôn Hồng chạy đến.
“Tiểu Kiều, Tiểu Kiều....”
Vũ Kiến Trung gọi Vũ Tiểu Kiều lại, cười haha đuổi theo đến.
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy khuôn mặt nịnh hót của Vũ Kiến Trung thì trong lòng cô chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
“Cậu Thần, Tiểu Kiều, bố tự đáy lòng chúc phúc cho hai con, hê hê....” Vũ Kiến Trung cười mỉm nhìn bọn họ, tiếp sau đó lại nói.
“Cậu Thần, Tiểu Kiều, hai con đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là về nhà rồi.” Tịch Thần Hạn thờ ơ nói.
Vũ Kiến Trung do dự hai giây rồi nói, “Tiểu Kiều, con rất lâu rồi chưa về nhà, nếu con không để bụng thì đêm nay về nhà ở đi.”
“Về nhà sao? Nhà nào vậy?” Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười, cô sớm đã không có nhà để về rồi.
“Đương nhiên là về nhà của chúng ta rồi.” Vũ Kiến Trung nói như chưa từng xa cách với Vũ Tiểu Kiều, giống như rất thân thiết.
Vũ Tiểu Kiều bật cười, “Ông nói chuyện cười sao? Nhà của chúng ta ở đâu vậy?”
“Tiểu Kiều.” Vũ Kiến Trung khẽ quở trách một tiếng, sau đó giọng nói lại dịu xuống, “Tuy con đính hôn với cậu Thần rồi, nhưng vẫn phải trở về nhà đúng không? Đừng để cậu Thần xem chuyện cười, đúng không?”
Vũ Tiểu Kiều đương nhiên hiểu ý của Vũ Kiến Trung bây giờ, ông ta muốn lôi kéo tình cảm với cô để xây dựng quan hệ với cô thì tương lai mới có thể xây dựng tình cảm với nhà họ Tịch.
Nhưng một người bố từ trước đến nay chưa từng thừa nhận cô là con gái của ông ta, một người bố không quan tâm đến sống chết của con trai ruột của mình thì cô hà tất phải nhớ đến tình thân cha con.
“Xin lỗi, nhà của ông từ trước đến nay đều không phải là nhà của tôi.”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thần Hạn ở bên cạnh, cô khẽ mỉm cười, “Chúng ta đi thôi.”
Tịch Thần Hạn khẽ gật đầu, anh ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô dẫn cô cùng lên xe.
Vũ Kiến Trung ở đằng sau muốn đuổi theo nhưng lại không có bất kỳ cơ hội nào.
Tôn Hồng giễu cợt hừm một tiếng, “Ông một lòng một dạ muốn xoa dịu quan hệ với nó, nhưng nó ngay cả để ý cũng không thèm để ý đến ông. Còn muốn hy vọng một đứa con gái gọi người khác là bố quay sang coi ông là bố sao? Hừm, Kiến Trung, con gái của ông chỉ có Phi Phi thôi.”
“Im miệng! Bà xem đứa con gái ngoan mà bà dạy dỗ đã làm cái gì rồi, đợi tôi trở về thì sẽ tính sổ với các người.”