“Vợ chưa cưới của anh là em, không phải là Vũ Tiểu Kiều!”
“Không phải là Vũ Tiểu Kiều——-”
Vũ Phi Phi bổ nhào về phía Tịch Thần Hạn.
Tịch Thần Hạn nhanh chóng ôm lấy Vũ Tiểu Kiều tránh sang một bên, Vũ Phi Phi bị ôm hụt, suýt nữa ngã xuống đất, nhìn rất là nhếch nhác.
Vũ Kiến Trung vô cùng ngượng ngùng, nhanh chóng nháy mắt với Tôn Hồng, bảo Tôn Hồng dẫn Vũ Phi Phi xuống.
Sắc mặt bây giờ của Tôn Hồng rất không tốt, bà ta cũng ngờ được rằng, Vũ Kiến Trung sẽ ở trước mặt mọi người thừa nhận Vũ Tiểu Kiều là con gái của vợ trước, đây không phải là ở trước mặt mọi người vạch trần nội tình năm đó bà ta được làm vợ của Vũ Kiến Trung sao?
Tôn Hồng nhanh chóng kéo Vũ Phi Phi lại, “Phi Phi, đừng làm loạn nữa.”
Bây giờ Vũ Phi Phi làm sao có thể bình tĩnh lại được, cô ta tức giận chỉ vào Vũ Tiểu Kiều, cô ta nghiêm mặt nặng lời nói.
“Vũ Tiểu Kiều, mày cút xuống cho tao, vợ chưa cưới của cậu Thần là tao, chỉ có thể là tao.” Trong đáy mắt của Vũ Phi Phi đang bùng cháy một ngọn lửa dữ dội.
Ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều hờ hững nhìn vào Vũ Phi Phi, mỉm cười.
“Em gái, người đính hôn với Thần Hạn từ đầu đến cuối là chị mà.”
“Mày nói linh tinh, người đính hôn với cậu Thần là tao, là tao.” Vũ Phi Phi không ngừng chỉ vào mình, lớn tiếng hét lên.
“Em gái, chị hiểu tâm trạng bây giờ của em, nhưng em đừng làm loạn ở đây, tất cả đợi buổi lễ kết thúc, chúng ta sẽ nói chuyện riêng với nhau.”
Vũ Tiểu Kiều vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, khác một trời một vực so với dáng vẻ hung dữ của Vũ Phi Phi bây giờ.
“Tao mới là con gái thị trưởng đích thực. Mày chỉ là đứa con gái riêng thì được coi là cái thá gì?”
“Mày cút xuống cho tao——-”
Vũ Phi Phi cuối cùng cũng vùng vẫy thoát ra khỏi Tôn Hồng, cô ta giống như bị điên xông lên đánh Vũ Tiểu Kiều.
Tịch Thần Hạn ôm lấy Vũ Tiểu Kiều quay người một cái, lại dễ dàng tránh khỏi Vũ Phi Phi đang bổ nhào đến.
Lần này, Vũ Phi Phi không may mắn như vậy, cô ta dùng sức quá mức nên bổ nhào thẳng xuống đất, hoàn toàn trở thành trò cười.
“Tôn Hồng, còn không mau lôi nó xuống.” Vũ Kiến Trung tức giận quát lên.
Cái đồ Phi Phi không có đầu óc này, lại ở trước mặt mọi người mắng Vũ Tiểu Kiều là con gái riêng, là muốn ông ta bị liên luỵ theo hay sao?
Vũ Phi Phi bò trên nền đất, hai mắt ngấn lệ, oán hận ngẩng đầu nhìn Tịch Thần Hạn.
“Cậu Thần, người mà anh muốn đính hôn là em đúng không? Là do con yêu tinh Vũ Tiểu Kiều mê hoặc anh đúng không?”
“Cậu Thần, anh là của em.....người mà anh yêu là em.....người mà anh muốn đính hôn.....cũng là em.....”
“Không phải là Vũ Tiểu Kiều, không phải là đồ tiện nhân này....”
Vũ Phi Phi khóc nức nở lên, lớp trang điểm trôi hết, nhìn cô ta rất nhếch nhác.
Tịch Thần Hạn hờ hững đảo mắt nhìn Vũ Phi Phi một cái, giọng nói của anh lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào, “Cô hiểu lầm rồi, từ trước đến nay đều không phải là cô.”
Vũ Phi Phi không ngừng lắc đầu lẩm bẩm, “Không phải đâu.....không phải đâu.....trước đây anh còn nói, để Vũ Tiểu Kiều làm phù dâu của em....”
“Chính miệng anh nói với em muốn đính hôn với em.....chính miệng anh nói mà.”
Tịch Thần Hạn dịu dàng nhìn Vũ Tiểu Kiều ở trong lòng, giọng nói của anh đột nhiên trở nên dịu dàng, hoàn toàn khác so với anh lạnh lùng lúc nãy.
“Sao tôi không nhớ mình từng nói như vậy nhỉ? Tiểu Kiều em có nhớ không?”
Vũ Tiểu Kiều vừa cười vừa lắc đầu, “Em cũng không nhớ.”
Hai người kẻ tung người hứng khiến Vũ Phi Phi hoàn toàn suy sụp.
Trái tim cô ta lúc này tan nát thành trăm mảnh, sắc mặt nhợt nhạt đến mức hầu như trong suốt, tất cả sự kiêu ngạo bao nhiêu ngày qua cũng đột nhiên bị sụp đổ trong chốc lát.
“Em không tin, em không tin——-”
“Người anh yêu rõ ràng là em, là em!” Vũ Phi Phi hét to lên.
Trong ánh mắt mà Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều tràn ngập sự yêu thương nồng thắm.
“Người mà tôi yêu từ đầu đến cuối chỉ có Vũ Tiểu Kiều.”
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ngẩng đầu lên, khi ánh mắt chạm phải ánh mắt tràn đầy yêu thương của anh thì có một sự ấm áp lan toả trong tim.
Cô có một chút không chắc chắn, sự tỏ tình nồng nàn tình cảm của anh lúc này rốt cuộc là diễn kịch hay là có một hai phần là xuất phát từ tình cảm thật lòng.
Cho dù thế nào thì lúc này cô đều đã không khống chế được trái tim đang đập thình thịch của mình.
Bàn tay nhỏ bé của Vũ Tiểu Kiều khẽ đặt vào bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn, cô ngại ngùng mỉm cười, hai má ửng đỏ, xinh đẹp mê lòng người.
“Thần Hạn...”
Mọi người nhìn cảnh hai người tình cảm nồng nàn thì trong lòng không kiềm được mà cảm thán, đây mới là bộc lộ tấm chân tình.
Ngược lại nhìn Vũ Phi Phi thì mọi người đều lắc đầu.
Vũ Phi Phi cảm nhận được ánh mắt châm biếng của mọi người xung quanh nhìn cô ta, cả người cô liền hoàn toàn trở nên điên cuồng.
“Vũ Tiểu Kiều, đồ đê tiện nhà mày, tất cả là do mày dụ dỗ cậu Thần, mày là đồ tiện nhân không biết xấu hổ.”
“Cậu Thần là của tao, mày đừng hòng cướp anh ấy đi.” Vũ Phi Phi vùng vẫy muốn bổ nhào về phía Vũ Tiểu Kiều, nhưng cô ta bị Tôn Hồng giữ chặt.
“Phi Phi, đừng làm loạn nữa, mau xuống với mẹ.”
“Phi Phi, nghe lời....”
Vũ Phi Phi hình như điên thật rồi, Tôn Hồng vốn không thể kéo được cô ta.
Tịch Thần Hạn bảo vệ Vũ Tiểu Kiều ở sau lưng, ánh mắt anh lạnh như băng, khắp người được bao phủ bởi một lớp khí lạnh.
Đông Thanh nhanh chóng dẫn người vào lôi Vũ Phi Phi xuống dưới.
Vũ Tiểu Kiều hờ hừng nhìn Vũ Phi Phi đang giống như phát điên, trong lòng cô liền cảm thấy dễ chịu.
Vũ Phi Phi!
Cô cũng có ngày hôm nay!
“Thần Hạn, đừng trách em ấy, em ấy chỉ quá kích động mà thôi.” Vũ Tiểu Kiều quan tâm nói.
Cô khoan dung độ lượng như vậy đã giành được sự tán thưởng của tất cả mọi người.
“Thật là một cô gái tốt biết thấu tình đạt lý.” Mọi người khen thưởng nói.
Tịch Thần Hạn nhếch mày nhìn cô, khẽ nói ở bên tai cô, “Hoá ra em cũng biết diễn kịch.”
Vũ Tiểu Kiều hơi đưa mắt lên, khẽ nói với anh, “Là do anh dạy em, con đường do chính mình chọn thì nhắm mắt cũng phải đi tiếp.”
“Cũng là do anh nói với em, phải đứng vững thì mới không cần người khác đỡ.”
Tịch Thần Hạn cong môi cười, “Em cũng không được coi là đồ ngốc.”
“Anh cần một con hổ con biết phản kích, chứ không phải một con cừu con yếu đuối, em yếu đuối với anh là đủ.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ liếc anh một cái, “Anh đang chê bai em sao?”
“Anh đang nói với em sở thích của anh.”
Vũ Tiểu Kiều bĩu môi, “Ai nói em là con cừu con, em vốn là một con hổ con.”
Mọi người nhìn dáng vẻ thì thầm anh anh em em của bọn họ cực giống đang liếc mắt đưa tình, mọi người không kiềm được mà cảm thấy ngưỡng mộ.
“Vũ Tiểu Kiều, đồ tiện nhân nhà mày, tiện nhân——”
Khách mời ở dưới sân khấu rì rào nói.
“Đây chính là đứa con gái ngoan mà thị trưởng Vũ dạy dỗ ra, cũng quá thô lỗ quá quắt rồi.”
“Chẳng trách cậu Thần không thích cô ta, làm loạn như vậy, trong tương lai các gia tộc lớn còn ai dám cưới loại phụ nữ như cô ta.”
“Thật là mất thể diện.”
Vũ Kiến Trung nghe thấy mấy lời như bất kham lọt vào tai, thì cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, ông ta hận đến mức muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.
Ông ta ngấm ngầm nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi với Tôn Hồng, doạ cho Tôn Hồng nhanh chóng bịt miệng Vũ Phi Phi lại, không để cho cô ta tiếp tục làm loạn nữa.
Nhưng Vũ Phi Phi lại cắn một miếng vào tay Tôn Hồng khiến bà ta đau đến mức khẽ kêu lên một tiếng rồi buông tay ra.
“Vũ Tiểu Kiều, đồ tiện nhân nhà mày, cậu Thần là của tao, là của tao....”
“Còn không nhanh dẫn nó ra ngoài, đừng ở đây làm mất mặt tôi nữa.” Vũ Kiến Trung tức giận quát lên một tiếng.
Tôn Hồng tức giận nhìn Vũ Kiến Trung một cái, không ngờ rằng ông ta yêu thương con gái như vậy lại đột nhiên trở mặt vô tình.
“Phi Phi, bình tĩnh lại một chút, chúng ta về nhà trước đã, nghe lời”.
“Không, tôi muốn đính hôn với cậu Thần, hôm nay là lễ đính hôn của tôi, các người bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.”
Hai mắt Vũ Phi Phi đỏ rực, lớp trang điểm tinh tế trên mặt cũng hoàn toàn lộn xộn vô cùng, đôi mắt cô ta căm hận trợn trừng mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều, giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô.
Đột nhiên, Vũ Phi Phi không biết có sức lực từ đâu, vùng vẫy thoát ra khỏi vệ sĩ, bổ nhào về phía bà nội Tịch.