Vũ Tiểu Kiều lẩm bẩm cái gì đó, ý thức của cô vẫn chưa tỉnh táo, nhưng cảm nhận rõ được sự lạnh lẽo trên cơ thể cô dần dần biến mất.
Cô nghe thấy có người đang nói chuyện bên tai cô.
Hình như là giọng nói của Tịch Thần Hạn, cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn đang cầm khăn tắm đang lau mái tóc dài ẩm ướt của mình.
“Tỉnh rồi?”
“Có cảm thấy ổn hơn chút nào không?”
Giọng nói của anh rất ấm áp, rất dễ nghe, giống như một cơn gió ấm áp đột nhiên thổi vào trái tim lạnh giá của Vũ Tiểu Kiều.
“.....Ừm.”
Cô cụp hai hàng lông mi dài của mình xuống, khẽ trả lời một tiếng.
Tịch Thần Hạn dùng khăn tắm nhẹ nhàng lau khô cơ thể ẩm ướt của cô, còn có mái tóc dài ẩm ướt của cô nữa, ngón tay anh chạm đến đâu đều khiến cô toàn thân run rẩy.
Gương mặt cô không kiềm được mà đỏ ửng, nhịp tim cũng đập loạn lên.
“Tôi.....tôi tự làm được.” Cô khẽ nói.
Cô đưa tay lên lấy khăn tắm trong tay anh, phát hiện mình không có một chút sức lực nào, bay bổng, đứng cũng không vững, cô chỉ có thể yếu ớt dựa vào trong lòng anh.
“Cô bị sốt rồi, vừa mới hạ sốt một chút, đừng cử động linh tinh, tôi sẽ không làm gì cô.” Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy chua xót, đột nhiên cô cảm thấy cảm động muốn khóc.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhẫn nhịn, buông bỏ tất cả sự phòng bị, để mặc anh bận rộn trên người cô.
Tịch Thần Hạn cẩn thận lau khô tóc cho Vũ Tiểu Kiều, lúc này mới quấn khăn tắm bọc cô lại, ôm cô đặt lên giường, sau đó anh đắp chăn cho cô.
“Ngoan, đợi tôi.”
Anh hôn lên trán Vũ Tiểu Kiều, quay người đến nhà bếp.
Vũ Tiểu Kiều nhìn về phía nhà bếp, lờ mờ có thể thông qua cửa kính nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của anh.
Cô không biết anh đang bận cái gì.
Không lau sau, Tịch Thần Hạn từ nhà bếp trở lại, trong tay cầm một bát nước đường gừng.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, “Nước gừng có thể xua tan cái lạnh.”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn anh, sự đau đớn trong lòng được sự ấm áp và ngọt ngào đột nhiên bao quanh.
“Sao vậy? Đang nhìn gì vậy?” Anh nhìn thấy cô nhìn anh mãi mà không cử động, anh nhẹ nhàng nhéo vào chóp mũi cô.
“Mau uống một chút đi, lạnh rồi thì sẽ không có tác dụng nữa.”
Vũ Tiểu Kiều có chút hoảng hốt, có phải là do cô bị cảm lạnh và đau đầu nên xuất hiện ảo giác không?
Người như Tịch Thần Hạn sao có thể đối xử dịu dàng và ân cần với cô như vậy?
Nếu như là mơ thì cô rất hy vọng giấc mơ này đừng tỉnh lại.
Ít nhất có thể khiến cô cảm nhận được rằng cho dù tất cả người trên cả thế giới đều bỏ rơi cô nhưng vẫn còn có một người mãi ở bên cô, cô sẽ không đáng thương đến mức chỉ còn một mình mình cô đơn.
Tịch Thần Hạn thấy cô vẫn không cử động, anh chỉ có thể dùng thìa thổi thổi rồi đút cho cô từng miếng một.
Nước gừng từ đầu lưỡi trôi vào, trôi đến dạ dày cô, ấm áp, trái tim lạnh giá cũng từ từ ấm áp trở lại.
Vũ Tiểu Kiều vẫn nhìn anh không hề chớp mắt.
Cô chưa từng thấy Tịch Thần Hạn như vậy bao giờ.
Giống như một người chồng ân cần, dịu dàng chăm sóc cho vợ bị ốm, toàn thân anh toả ra sự ấm áp.
“Uống xong nước gừng rồi ngủ một giấc, toát mồ hôi ra thì sẽ khỏi cảm lạnh, khi tôi nhỏ bị cảm lạnh thì mẹ tôi liền....”
Tịch Thần Hạn không nói tiếp, trong con mắt đen kịt hình như có một tia sáng xoẹt qua, sau đó lập tức biến mất trong con mắt đen kịt đó, không còn một dấu vết nào nữa.
“Anh cũng uống đi”
Vũ Tiểu Kiều hơi hé miệng ra, nhìn và mái tóc ngắn ẩm ướt còn chưa khô của anh, cô nhớ ra anh xông vào cơn mưa như trút, toàn thân ướt sũng ôm chặt lấy cô.
Tịch Thần Hạn cong môi, “Tôi không yếu ớt như cô.”
Cô cụp lông mi xuống để che đi sự bi thương trong đáy mắt, không lên tiếng nữa.
Anh nhìn gương mặt trắng bệch của cô, dần dần khôi phục lại chút hồng hào, anh sờ chán cô đã dần dần hạ sốt rồi.
“Thể chất của cô không tệ, khôi phục rất nhanh.” Anh mỉm cười, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Vũ Tiểu Kiều cắn khoé miệng, “Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?”
“Bởi vì cô là người phụ nữ của tôi.”
“Tại sao tôi là người phụ nữ của anh vậy?”
Khoé miệng Tịch Thần Hạn động đậy, “Không có tại sao.”
“Ngủ đi.”
Anh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ.
Anh sợ ở lại sẽ không nhịn được mà muốn cô, bây giờ cô dần được nghỉ ngơi.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện một chút không nỡ, còn có một chút sợ hãi.
Cô rất sợ, sau khi anh rời đi thì chỉ còn lại một mình cô phải đối mặt với màn đêm không có ánh sáng.
“Đừng đi.” Cô vội vàng kéo lấy anh.
Cơ thể của Tịch Thần Hạn dừng lại, anh cúi đầu xuống nhìn bàn tay trắng nõn hơi hơi ấm nóng trên cổ tay mình.
Có lẽ cô sợ không nắm được anh, cho nên bàn tay nhỏ của cô lại nắm chặt lấy một ngón tay anh, đôi mắt trong veo của cô nhìn anh.
Trái tim Tịch Thần Hạn trở nên nóng bỏng.
Cuối cùng người phụ nữ này cũng chủ động giữ anh lại.
“Sao nào?” Anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, hỏi vặn cô.
“Ở lại.”
Cô nắm chặt ngón tay anh hơn, sự mong chờ trong đáy mắt càng mãnh liệt hơn.
Qua hai ngày nữa, anh sẽ phải đính hôn với Vũ Phi Phi rồi, người đàn ông này sẽ rời xa cô mãi mãi.
Cô thật sự rất không nỡ.
Lúc này cô rất muốn giữ anh lại, để anh vĩnh viễn ở bên cạnh cô, sẽ không rời xa cô nữa.
Con mắt đen kịt của Tịch Thần Hạn nhìn vào con mắt trong veo của Vũ Tiểu Kiều, trái tim anh bỗng nhiên đập một nhịp, yết hầu cũng chuyển động lên xuống, một ngọn lửa xông thẳng vào trong mắt anh.
“Cô chắc chắn để tôi ở lại sao?” Giọng nói của anh trở nên khàn đục.
Cô lập tức gật đầu.
Anh cúi người xuống lại gần cô, bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nóng bỏng của cô nhẹ nhàng đặt lại vào trong chăn.
“Nghe lời, bây giờ cô cần được nghỉ ngơi.” Anh nhẫn nhịn nói.
Vũ Tiểu Kiều lập tức đưa cánh tay ra ôm lấy cổ anh, đôi môi mềm mại dọc theo cằm của anh, lần mò hôn lên....
Tịch Thần Hạn cảm nhận được nụ hôn vụng về của cô, toàn thân anh không kiềm được mà căng cứng.
“Tiểu Kiều....”
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy anh hơn, cô không biết cách tách môi anh ra như nào mới đúng, liền ra sức hôn anh.
Một ngọn lửa kỳ lạ đột nhiên được đốt cháy, nhiệt lượng toàn thân anh cũng lần lượng được nâng lên cao.
“Cô chắc chắc....muốn sao?”
Giọng nói khàn đục của anh từ giữa khẽ môi truyền ra.
Vũ Tiểu Kiều không trả lời anh, cơ thể ấm áp của cô từ từ dính lên lồng ngực rắn chắc của anh.
Tịch Thần Hạn vẫn đẩy cô ra, nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, anh dùng chút lý trí cuối cùng khống chế bản thân.
“Thật sự muốn cho tôi sao?”
Vũ Tiểu Kiều không lên tiếng, nhưng trong đôi mắt nồng nàn tình cảm tỏa ra ánh sáng lấp lánh như sóng nước, đã cho anh đáp án khẳng định.
Anh cũng không thể kìm chế được cơn sóng trong lòng mình, anh cởi bỏ khăn tắm trên người cô ra rồi đè thẳng xuống, lập tức chuyển sang thế chủ động.
Cô dường như hơi khẽ ngâm nga, giống như tiếng kèn hiệu lệnh trước khi xuất chinh, hoàn toàn đốt cháy ngọn lửa kiềm chế trong lòng Tịch Thần Hạn....
Bên ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, sấm đánh vang trời, tia chớp toé sáng thông qua cửa sổ kính trong suốt chiếu sáng cả căn phòng ngọt ngào dịu dàng, phong cảnh tươi đẹp...
Không biết sau bao lâu sau, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ đã dừng hẳn, chỉ còn lại tiếng mưa rả rích vẫn không ngừng rơi.
Vũ Tiểu Kiều mệt đến mức dựa vào trong lồng ngực rộng rãi của Tịch Thần Hạn.
Cô dựa lưng vào lòng anh nhìn ra cảnh đêm lờ mờ bên ngoài cửa sổ, nhìn không rõ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong phòng hắt lên.
Tịch Thần Hạn ôm chặt lấy cô, ngửi mùi thơm trên người cô, bờ môi mỏng của anh như chiếc lông vũ di chuyển và lưu luyến trên cổ cô.