Cao Thuý Cầm cầm một tờ báo hung hãn đập xuống nền nhà.
“Tiểu Kiều, con giải thích cho mẹ xem, đây là chuyện gì vậy?”
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu, nhìn vào tờ báo rơi trên nền đất, ảnh của cô và Tịch Thần Hạn đã được đăng lên trang nhất của báo.
“Mẹ....”
“Con đừng gọi mẹ là mẹ nữa, mẹ không có đứa con gái làm bại hoại gia phong như con.”
Vũ Tiểu Kiều không quan tâm đến sự mắng chửi đau lòng đó, cô vôi vàng tiến lên nắm lấy tay Cao Thuý Cầm, nhưng lại bị bà hất bỏ ra.
“Mẹ....mẹ nghe con giải thích được không?”
“Con xem xem, trên đó viết những gì? Tiểu tam sao? Sao mẹ không biết từ khi nào con trở thành tình nhân của người khác vậy?”
“Bố con đã gọi điện cho mẹ rồi, ông ta nói rất nhiều câu khó nghe. Nói mẹ cố ý ra lệnh cho đi dụ dỗ chồng chưa cưới của Vũ Phi Phi, nói mẹ con chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu để chèn ép Phi Phi mà leo lên cao.”
“Đó là chồng chưa cưới của Vũ Phi Phi. Nó dù sao cũng là em gái của con. Con ngay cả chồng chưa cưới của em gái mình cũng cướp được, sau con không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đau đớn như muốn nứt ra, mẹ cô lại nói cô không biết xấu hổ.
“Mẹ....không phải như vậy đâu. Mẹ nghe con giải thích được không?”
“Còn có gì để giải thích nữa? Bây người người trong cả thiên hạ đều đang mắng con là tiểu tam.”
Nước mắt của Vũ Tiểu Kiều tuôn ra, “Mẹ, chuyện không giống như mẹ tưởng tượng đâu, đó không phải là sự thật đâu...”
“Cho dù có phải là sự thật hay không thì lúc nãy nhà họ Tào cũng vừa gọi điện cho mẹ, nói muốn từ hôn.”
Cao Thuý Cầm chỉ vào trái tim mình, đau khổ nói, “Từ hôn đấy, là từ hôn đấy.”
“Con bảo gương mặt này của mẹ biết giấu đi đâu?”
“Đảm bảo của con đâu? Lời hứa mà con từng hứa đâu? Con nói phải chăm sóc tốt cho anh trai con, con nói phải gả cho Tào Xuyên.....”
“Bây giờ thanh danh của con bê bối, ai dám cưới con chứ? Con sẽ chăm sóc cho anh con như thế nào được nữa? Lấy cái gì để thanh toán tiền thuốc men cho anh con?”
Vũ Tiểu Kiều khóc nức nở nhìn Cao Thuý Cầm, sự đau đớn trong tim cô từng chút từng chút một xâm nhập vào tứ chi và toàn thân.
Ở trong mắt của mẹ cô, cuối cùng cũng chỉ có anh trai, còn cô.....
Cho dù trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở và khó khăn thì mẹ cô vĩnh viễn đều không nhìn thấy.
“Tiểu Kiều! Con khiến mẹ quá thất vọng. Mẹ hao tổn tâm sức nuôi dưỡng con, bồi đắp giáo dục con để con học ở trường đại học quý tộc tốt nhất là để con đền đáp mẹ như vậy sao?”
“Mẹ...”
Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên khàn đặc, nước mắt rơi lã chã.
“Không phải đâu....thật sự không phải đâu, mẹ nghe con giải thích được không?”
“Con và Tịch Thần Hạn....”
Trong lòng cô cũng cảm thấy phức tạp, cô muốn nói cô và Tịch Thần Hạn không có chuyện gì hết, cô không phải là tiểu tam được bao nuôi bên ngoài.
Nhưng....
“Sao nào? Không nói ra được sao? Vũ Tiểu Kiều, Tào Xuyên đối xử với con, với mẹ và với anh trai con tốt như thế nào, còn không nhìn thấy sao? Sao con có thể làm ra chuyện tổn thương nó như vậy?”
“Tào Xuyên vì chuyện của nhà chúng ta mà tận tâm tận lực, vừa bỏ cả tiền vừa bỏ cả sức người. Nó yêu con như vậy, sao con có thể làm ra chuyện phản bội nó như vậy?”
“Bây giờ thì tốt rồi, nhà họ Tào nói muốn từ hôn, họ bọn họ không dám nhận con dâu như con. Con nói xem, con muốn mẹ phải làm thế nào? Con bảo anh trai con về sau phải làm người như thế nào?”
Vũ Tiểu Kiều khóc lóc kể lể, “Tào Xuyên giả dối biết bao, mẹ thật sự không nhìn ra sao? Anh ta có mục đích khác....mẹ thật sự không phát ra một chút nào sao?”
Vũ Tiểu Kiều đau đớn ôm lấy tim, lúc nãy khi ở bãi đỗ xe, nếu không phải tên ác ma Cung Cảnh Hào kịp thời xuất hiện thì Tào Xuyên đã cưỡng bức cô thành công rồi.
“Nó có ý đồ khác với chúng ta, chứng tỏ chúng ta còn có giá trị với nó, vậy thì tương lai nó cũng sẽ không lạnh nhạt với con, ngay cả đạo lý này con cũng không hiểu sao?”
“Hoá ra mẹ cũng biết, chỉ là do mẹ cảm thấy đây là chuyện rất bình thường đúng không?”
“Vậy thì con thì sao? Con được coi là gì chứ?”
“Rõ ràng mẹ biết Tào Xuyên có dụng ý khác mà mẹ vẫn bảo con gả cho anh ta, mẹ có từng suy nghĩ cho tương lại của con không?”
“Con đang oán trách mẹ sao? Mẹ bảo con gả vào nhà họ Tào làm phu nhân nhà giàu, như thế không phải là suy nghĩ cho con sao? Chỉ có khi con trở thành phu nhân nhà giàu mới có thể đảm bảo tốt hơn cho tương lai của anh trai con.”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều lại cảm thấy đau đớn.
Đột nhiên cô nhớ đến lời Ngô Kính nói—ích kỷ.
Hoá ra mẹ cô thật sự ích kỷ như vậy!
Ở trong mắt và trong lòng của mẹ cô, thật sự chỉ có anh trai, còn những người khác thì không quan trọng.
“Con đi đi, nhà này đã không chứa được con nữa rồi, mẹ cũng không muốn nhìn thấy con nữa.” Cao Thuý Cầm vô cùng tức giận hét lên.
“Mẹ.....mẹ thật sự muốn đuổi con ra khỏi nhà sao? Không cần con nữa sao mẹ?”
“Con làm ra chuyện như vậy còn mặt mũi mà gọi ta là mẹ sao?” Cao Thuý Cầm tức giận đến mức hô hấp phập phồng, nghiêm giọng nói.
Vũ Tiểu Kiều đã khóc đến nỗi người đẫm nước mắt, cô không ngừng khóc nức nở, trong miệng thì không ngừng cầu xin.
Cao Thuý Cầm dùng sức đẩy Vũ Tiểu Kiều ra, “Con ra ngoài cho ta, đừng ở đây mất mặt ta, ta hoàn toàn coi như chưa từng sinh đưa con gái là con.”
“Mẹ.....”
“Con cút đi cho ta, ta không có đứa con gái như con.” Cao Thuý Cầm tức giận chỉ về hướng cửa.
“Mẹ....”
“Ra ngoài! Cút!”
Cao Thuý Cầm đuổi Vũ Tiểu Kiều ra khỏi phòng bênh rồi khoá cửa lại.
“Mẹ....mẹ.....mẹ mở cửa ra....đừng đuổi con đi.”
Vũ Tiểu Kiều đứng ở bên ngoài không ngừng gõ cửa.
“Cút! Đừng đứng ở đấy mất mặt ta. Ở bệnh viện khắp nơi đều là người, muốn khiến ta và anh trai con không ngóc được đầu lên phải không?”
Trong phòng bệnh truyền đến giọng nói chói tai của Cao Thuý Cầm.
Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng cảm nhận được trái tim sắt đá của mẹ mình, không có bất kì sự ấm áp nào, quanh người cô cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Xung quanh đã không có ít người đang xem chuyện vui, chỉ chỉ trỏ trỏ Vũ Tiểu Kiều.
“Đó chính là tiểu tam trên báo sao? Nghe nói là người phụ nữ được cậu Thần của Kinh Hoa bao nuôi ở bên ngoài....”
“Mặt mũi trông cũng được, sao lại làm tiểu tam vậy?”
“Thật là không biết xấu hổ.....”
Vũ Tiểu Kiều bị nhiều người bàn tán xôn xao như vậy, không có nơi nào để lánh mình, cô liền vội vàng đẩy đám đông ra rồi chạy như bay ra ngoài.
Bên ngoài đang mưa to, cô không biết nên đi đâu, cô ngồi xổm ở bên đường, hai ta ôm lấy đầu gối, đau đớn khóc thành tiếng.
Đường Khải Hiên cầm một cái ô đuổi theo.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy mưa trên đầu được che đi, cô từ từ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt giống như thương hại lại giống như oán trách của Đường Khải Hiên.
Cô nhanh chóng lau khô nước mắt trên mặt, từ từ đứng dậy, lùi về phía sau một bước, cô đi vào lại trong làn mưa, tránh khỏi chiếc ô của anh.
Cô căm ghét việc người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, như vậy chỉ khiến cô cảm thấy cô rất đáng thương, rất thất bại!
Vũ Tiểu Kiều lùi từng bước về phía sau.
Đường Khải Hiên tức giận nói, “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu hà tất còn làm như vậy.”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy đau đớn, hai tay cô nắm chặt lại, “Rốt cuộc tôi đã làm cái gì vậy.”
“Bây giờ tôi cũng không hiểu rõ... tôi rốt cuộc đã sai ở đâu vậy? Tại sao tất cả mọi người đều đang chỉ trích và mắng chửi tôi vậy?”
“Đường Khải Hiên khó có thể tin được nhìn cô, “Ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết, cô sai đến mức không tuân theo chuẩn mực.”
“....”
Vũ Tiểu Kiều buồn cười nhìn anh ta, “Cho dù tôi sai đến mức không tuân theo chuẩn mực thì có quan hệ gì tới anh vậy?”
Cô quay người xông vào trong cơn mưa to, chạy về phía không rõ phương hướng....