Cao Thuý Cầm giậm chân đứng dậy, cả khuôn bà đều biến sắc.
“Tiểu Kiều, con nói cái gì vậy?”
“Con nói, con phải huỷ bỏ hôn ước với Tào Xuyên.” Vũ Tiểu Kiều vô cùng kiên định nhìn mẹ mình, cô nói từng chữ rất rõ ràng.
“Con muốn từ hôn sao?” Cao Thuý Cầm không kiềm chế được mà cất cao giọng lên.
“Lúc đầu người đồng ý đính hôn là con, bây giờ người nói từ hôn cũng là con. Con xem việc đính hôn giữa hai nhà là trò đùa sao?”
Giọng nói của Cao Thuý Cầm vừa lanh lảnh vừa chói tai, cũng không bao giờ có lại khoảng thời gian Cao Thuý Cầm hiếm khi đối xử dịu dàng và hiền từ với Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, sao em có thể nói huỷ bỏ hôn ước chứ? Đều là do lỗi của anh, là do anh lơ là em rồi, anh sai rồi, anh sẽ không như vậy nữa, cầu xin em tuyệt đối đừng huỷ bỏ hôn ước.” Vẻ mặt Tào Xuyên đau khổ và tiều tuỵ.
Cao Thuý Cầm thấy dáng vẻ của Tào Xuyên như vậy chỉ càng oán trách Vũ Tiểu Kiều không hiểu chuyện.
“Tiểu Kiều, con và Tào Xuyên sắp đính hôn rồi, đừng có giở tính trẻ con nữa.”
“Mẹ à, không phải con giở tính trẻ con.”
“Vậy thì là tại sao?”
“Con có lý do của con. Lần này, nói thế nào thì con cũng không gả cho Tào Xuyên nữa.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều kiên quyết.
Cao Thuý Cầm giơ bàn tay lên định tát cho Vũ Tiểu Kiều một cái bạt tai.
Vũ Thanh Tùng nhanh chóng dang hai tay ra xông lên phía trước Vũ Tiểu Kiều bảo vệ Vũ Tiểu Kiều.
Cao Thuý Cầm suýt chút nữa đánh trúng Vũ Thanh Tùng liền nhanh chóng thu tay về.
“Tùng Tùng, con tránh ra.”
Vũ Thanh Tùng nhanh chóng lắc đầu, anh ta ôm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều bảo vệ Vũ Tiểu Kiều trong lòng.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áo, hốc mắt cô hơi ửng đỏ, “Anh trai, em không sao, mẹ tức giận rồi nên dạy dỗ em vài câu thôi, anh đừng sợ.”
Vũ Thanh Tùng vẫn lắc đầu, không chịu buông Vũ Tiểu Kiều ra, anh ta vẫn hét lớn “a a” với Cao Thuý Cầm.
Từ nhỏ đến lớn vẫn như vậy, mỗi lần Vũ Tiểu Kiều bị phạt thì Vũ Thanh Tùng đều bảo vệ Vũ Tiểu Kiều.
Người có thể khiến Vũ Tiểu Kiều cảm nhận được tình thân ấm áp chỉ có anh trai cô mà thôi.
Cô ngẩng đầu nhìn anh trai mình, đôi mắt sáng ngời của anh trai cô trong veo như đôi mắt của trẻ em không có chút tạp chất nào.
“Anh trai....” Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ấm áp muốn khóc.
Vũ Thanh Tùng hé răng nở nụ cười, anh ta sờ đầu Vũ Tiểu Kiều.
Khoảng khắc này bỗng nhiên Vũ Tiểu Kiều cảm thấy anh trai cô hình như trưởng thành rồi, giống như một người anh trai tốt yêu thương em gái...
Cao Thuý Cầm không biết làm thế nào, sợ tiếng cãi nhau quá lớn sẽ lại kích thích Vũ Thanh Tùng phát bệnh, giọng nói của bà cũng dịu đi một chút.
“Tiểu Kiều, con nói thật đi, hai đứa lại thế nào vậy? Còn có con và Ngô Kính, hai đứa cũng lại thế nào vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Tào Xuyên, Tào Xuyên căng thẳng đến mức toát hết mồ hôi lạnh trên trán.
Chuyện này để Vũ Tiểu Kiều chính miệng nói ra thì cô thật sự có chút khó mở miệng.
“Đừng tưởng mẹ không nhìn ra, con cũng đang giận dỗi với Ngô Kính.” Cao Thuý Cầm quát lên.
Vũ Tiểu Kiều cụp mắt xuống, che giấu sự sự chua chát trong đáy mắt, “Con vốn không yêu Tào Xuyên, miễn cưỡng ở bên nhau, cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Im miệng!!!” Cao Thuý Cầm tức giận đến mức không ngừng run rẩy.
Vũ Thanh Tùng bị doạ đến mức ôm chặt Vũ Tiểu Kiều hơn, anh ta không ngừng “u u a a” hét lên.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến, nếu như để anh trai biết được, Ngô Kính và Tào Xuyên ở bên nhau, còn mang thai thì liệu anh trai cô có đau lòng và buồn bã hay không?
Ở trong thế giới của anh trai cô liệu có coi Ngô Kính là vợ của anh ấy không?
Cô đột nhiên cảm thấy mình khá ngu ngốc, lại không có cách nào để bảo vệ tốt cho anh trai của cô.
Vũ Tiểu Kiều ôm chặt lấy anh trai, nước mắt của cô bắt đầu tuôn ra.
“Anh trai, anh phải ngoan ngoãn nghe lời, tất cả đều do em không tốt....”
Vũ Tiểu Kiều cứ khóc thì Vũ Thanh Tùng liền cảm thấy hoang mang, anh ta nhanh chóng nâng mặt của Vũ Tiểu Kiều lên, không ngừng lau nước mắt cho cô.
“Tiểu Kiều, con khóc cái gì chứ?” Cao Thuý Cầm cũng bị Vũ Tiểu Kiều khóc làm cho thấy không hiểu làm sao cả.
“Con nhanh nín đi, anh con sẽ lo lắng sốt ruột, ngộ nhỡ lại phát bệnh thì làm sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kiềm cho nước mắt không tuôn ra nữa, cô cố gắng cười tươi với anh trai mình, “Anh trai, anh đừng căng thẳng, em không sao, em chỉ cảm động quá mà thôi, em có một anh trai tốt như vậy.”
Vũ Thanh Tùng thấy Vũ Tiểu Kiều cười thì cũng cười theo, còn khoa tay múa chân làm mặt quỷ trêu cho cô vui.
Vũ Tiểu Kiều cũng kiễng chân sờ lên khuôn mặt của anh trai.
“Anh trai thật ngoan.”
Tào Xuyên lau hạt mồ hôi trên trán, “Dì à, dì yên tâm, bọn cháu thật sự không có chuyện gì, Tiểu Kiều chỉ đang làm mình làm mẩy với cháu thôi.”
Tào Xuyên nhanh chóng nháy mắt với Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều lạnh mặt lại, làm như không nhìn thấy.”
Tào Xuyên cười ngượng ngùng, “Tiểu Kiều, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Tào Xuyên, tôi đã quyết định chuyện huỷ bỏ hôn ước rồi. Trong lòng anh hiểu rõ, đừng ở đây diễn kịch nữa.”
“Tiểu Kiều.” Tào Xuyên cầu xin, anh ta không ngừng chắp hai tay trước ngực cầu xin, “Đều do lỗi của anh, là do anh không tốt, anh nhất định sẽ ở bên em nhiều hơn.”
Tào Xuyên nhanh chóng kéo lấy tay Vũ Tiểu Kiều, kéo cô ra ngoài, “Dì à, bọn cháu ra ngoài nói chuyện một lúc.”
“Tào Xuyên, anh buông tay tôi ra, đừng khiến tôi cảm thấy ghê tởm nữa.”
Tào Xuyên kéo Vũ Tiểu Kiều một mạch rời khỏi bệnh viện, anh ta nhét Vũ Tiểu Kiều vào trong xe của mình.
“Tào Xuyên, vô liêm sỉ cũng có giới hạn.”
“Bị bắt gian tại giường mà vẫn có mặt mũi đến bệnh viên thăm anh tôi.”
Vũ Tiểu Kiều không ngừng kéo cửa xe ra, nhưng cửa xe lại bị Tào Xuyên chốt lại.
“Tiểu Kiều, anh xin lỗi, anh không đúng.”
“Trước đây anh đã từng xin lỗi rồi, tôi cũng nghe thấy rồi. Muốn tôi tha thứ cho anh và xem như không xảy ra chuyện gì thì là chuyện không thể nào.”
“Tiểu Kiều, anh sai rồi, thật sự sai rồi, là do anh không khống chế được, thật sự là do cô ta luôn quấn lấy anh dụ dỗ anh. Anh cũng là người đàn ông bình thường.”
Vũ Tiểu Kiều cười mỉa một tiếng, “Anh đã đếm qua được số lần anh không khống chế được chưa?”
“Tiểu Kiều, anh sẽ bảo Ngô Kính phá thai.”
“Tào Xuyên!” Vũ Tiểu Kiều tức giận hét lên một tiếng, “Trước đây anh còn trâng tráo nói đứa bé không phải của anh, bây giờ là đang thừa nhận hay sao?”
“Tiểu Kiều, anh....” Tào Xuyên lại nói, “Có phải là do Ngô Kính gọi điện cho em bảo em đến khách sạn không?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, “Sự tin tưởng của anh đối với Ngô Kính cũng chỉ được như vậy thôi sao?”
“Tiểu Kiều, mục đích của Ngô Kính quá rõ ràng chính là phá hoại hôn sự của chúng ta.”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy rất không đáng cho Ngô Kính, cô ta tìm đủ mọi cách để cướp mất người đàn ông bên cạnh cô, người đàn ông mà cô ta tin tưởng không nghi ngờ gì lại đang nghi ngờ cô ta.”
“Tào Xuyên, cho dù nói thế nào thì cô ấy cũng đã mang thai con của anh, anh có thể giống như một người đàn ông chịu trách nhiệm được không? Khi anh nói những lời này thì không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Ngô Kính sao?”
“Tiểu Kiều, em đang đau lòng cho người phụ nữ kia sao? Cô ta phản bội em, em coi cô ta là chị em ruột, nhưng cô ta chưa từng coi em là chị em ruột. Cô ta ngay cả chồng chưa cưới của em cũng dám cướp, em còn nói giúp cô ta sao?” Tào Xuyên trợn trừng mắt, bộ dạng không dám tin tưởng.
“Tôi không muốn nhắc đến chuyện trước đây nữa. Nếu đã đi đến ngày hôm nay thì đường ai người đấy lo đi.”
Vũ Tiểu Kiều đẩy Tào Xuyên ra, mở cửa xe ra.
“Hôn sự của chúng ta huỷ bỏ tại đây. Về sau anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cố gắng đối xử tốt với Ngô Kính và đứa con trong bụng cô ấy.”
Tào Xuyên lại kéo Vũ Tiểu Kiều lại, Vũ Tiểu Kiều hét lên một tiếng.
“Cút!”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi lên xe.
Tào Xuyên tức giận đến mức mặt mũi hung dữ đáng sợ, anh ta đập vào vô lăng, tạo ra một tiếng còi kêu chói tai.
“Nếu như để tôi biết, là ai ngấm ngầm lên kế hoạch hại tôi thì tôi nhất định khiến hắn ta chết thê thảm!!”