“Cô có ý gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều có chút nghe không hiểu câu nói của Ngô Kính.
“Mẹ tôi có chỗ nào không tốt với cô vậy? Mẹ tôi đối xử tốt với cô đến mức khiến tôi không nhịn được mà cảm thấy đố kỵ.”
Ngô Kính cười lạnh một tiếng, “Thành tích học tập của chị tốt như vậy, ngang ngửa với em, nhưng bà ấy không chọn cho chị một trường đại học tốt, ngay cả trường đại học ở thành phố Kinh Hoa cũng không chọn cho chị mà ngược lại lại dùng hết cách để cho em vào trường đại học Strickland, em biết là tại sao không?”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người.
“Tại sao? Không phải do cô yêu cầu cách nhà xa một chút cho nên mẹ tôi mới đăng kí cho cô vào một trường đại học bình thường ở thành phố nhỏ sao?”
Ngô Kính nhìn gương mặt hoàn toàn không biết gì cả của Vũ Tiểu Kiều, “Em mới thật sự quá ngây thơ rồi. Chị hiểu rất rõ dì có ý gì, bà ấy không hy vọng tương lai chị leo quá cao, đến lúc đó sẽ đá anh trai em.”
“Mẹ em ích kỷ như vậy đấy.”
Ngô Kính có chút kích động, giọng nói của cô ta cũng bất giác mà cất cao lên.
“Bà ấy rất ích kỉ, đối với em hay với chị đều rất ích kỉ.”
Ích kỉ....
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên không nói ra lời nào nữa, cô chưa từng nghĩ đến, mẹ cô lại là người ích kỉ.
“Thời đại nào rồi mà bà ấy còn vì tên khờ là Vũ Thanh Tùng mà đi nhận nuôi một đứa con dâu từ nhỏ.”
“Chị vừa xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, chỉ do bố mẹ mất sớm nên làm trẻ mồ côi, bà ấy nhận nuôi chị thì trói buộc luôn cuộc đời chị sao? Bà ấy không ích kỉ thì là cái gì?”
Ngô Kính lau vệt nước mắt trên mặt, tự cười mỉa mai, “Bố mẹ chị và mẹ em vốn là bạn bè tốt của nhau, lúc đó anh trai em thông minh lanh lợi, còn chưa bị bệnh, mẹ chị chỉ nói đùa là để hai bọn chị đính hôn từ bé mà thôi.”
“Số chị khổ, khi lên bảy tuổi thì bố mẹ bị tai nạn xe cộ mà qua đời hết, chị trở thành trẻ mồ côi được mẹ em nhận nuôi dưỡng...nhưng chỉ là hôn ước trên lời nói, nhưng mẹ em lại...lại dùng tâm nguyện khi còn sống của mẹ chị để ép chị, ép chị trong tương lai phải gả cho anh em và nói đây là nguyện vọng của mẹ chị.”
“Em xem bộ dạng bây giờ của anh em, lẽ nào phải huỷ bỏ hạnh phúc cả đời của chị sao?”
“Sao mấy người lại nhẫn tâm như vậy chứ?”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ngực cô như có một hòn đá vô cùng to đè lên, đặc biệt nặng, khiến cô không nói nên lời.
“Tiểu Kiều, chị biết, chị có lỗi với em, xảy ra chuyện như thế này, chị cảm thấy người mà chị cảm thấy có lỗi nhất chính là em.”
“Chị không thể gả cho anh trai em, trước khi tốt nghiệp chị bắt buộc phải tìm được bạn trai, hơn nữa phải là nhà quyền thế mà mẹ em không ngăn cản được, em hiểu không?”
“Cho nên mục tiêu của cô chính là Tào Xuyên.” Vũ Tiểu Kiều bật cười.
“Haha....hoá ra, chị em tốt nhất chính là làm ra chuyện đâm một nhát dao sau lưng sao? Sau đó xin lỗi một câu là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra sao?”
Bất luận bây giờ cô và Tào Xuyên như thế nào, nhưng trước đó khi cô coi Tào Xuyên là bạn đời khiếp này của mình, thì sao Ngô Kình có thể ra tay dụ dỗ bạn trai của chị em tốt của mình chứ?”
“Là do Tào Xuyên chủ động tìm chị, anh ấy nói người anh ấy yêu thật lòng là chị, chị....chị nhất thời bị quỷ ám....”
“Tiểu Kiều, chị thật lòng không muốn làm tổn thương em....nhưng chị chỉ có thể tìm một người bạn trai có gia thế tốt thì chị mới có thể thoát khỏi sự sắp xếp của dì.....”
Vũ Tiểu Kiều cười giễu cợt.
Thật là một đôi nam nữ biết diễn kịch, trời sinh một cặp!
“Ngô Kính, cô biết Tào Xuyên nói gì với em không? Anh ta nói là cô chủ động dụ dỗ anh ta.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều có chút mất kiểm soát.
“Cho dù quá trình như thế nào nhưng kết quả đều giống nhau, đều không quan trọng nữa rồi.” Vũ Tiểu Kiều cười gượng một tiếng.
“Đây chính là chị em tốt trưởng thành từ bé đến lớn sao?”
“Tiểu Kiều...” Giọng nói của Ngô Kính trở nên nghẹn ngào, từng hạt nước mắt không ngừng tuôn ra, “Chị biết chị sai rồi...nhưng bây giờ, chị không còn đường để quay lại nữa rồi.”
Vũ Tiểu Kiều đứng trân trân nhìn Ngô Kính, “Bây giờ tôi chỉ muốn nói với cô một câu, nể mặt tình nghĩa chị em bao nhiêu năm nay, loại đàn ông như Tào Xuyên có đáng để cô tin tưởng không? Một người chuyên làm chuyện xấu xa như anh ta đáng để tin sao?”
“Anh ấy vẫn luôn biết, chúng ta thân như chị em ruột, cho dù là hai người ai dụ dỗ ai trước, bây giờ anh ta có thể phản bội tôi như vậy thì tương lai cũng có thể phản bội cô y như vậy.”
“Sẽ không đâu, Tào Xuyên sẽ không đối xử với chị như vậy đâu. Chỉ cần là lời anh Tào nói thì chị đều tin.”
“Anh ấy sẽ không lừa chị đâu, hơn nữa bây giờ chị đã có con của anh ấy, đứa con đầu tiên của bọn chị. Anh ấy thề rằng sẽ đối xử tốt với chị và con.”
Giọng nói của Ngô Kính kiên quyết nhìn vào bụng của mình, hai tay cô ta nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt lộ ra sự dịu dàng và hiền từ.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy thê lương.
Hoá ra Ngô Kính đã bị chìm đắm đến mức này.
Lúc đầu khi cô đem chuyện Tào Xuyên không chịu cứu mẹ mình nói cho Ngô Kính biết, cô ta còn có dáng vẻ lòng đầy căm phẫn trách mắng Tào Xuyên không có tình nghĩa.
Cô ta lúc đó dùng tâm trạng gì để nói chuyện với cô vậy? Giữa hai chị em thật sự không có một chút thật lòng nào sao? Tất cả đều là diễn kịch sao?
Vũ Tiểu Kiều hít một hơi thật sâu để tâm trạng của mình từ từ bình tĩnh trở lại, “Ngô Kính, rốt cuộc chuyện mà cô gọi tôi đến để nói là chuyện gì?”
“...Tiều Kiều, em tác thành cho bọn chị đi.” Ngô Kính khổ sở cầu xin.
“Tác thành?” Vũ Tiểu Kiều cảm thấy buồn cười, trong ánh mắt nhìn Ngô Kính của cô tràn ngập sự xa cách và lạnh lẽo.
“Tác thành như thế nào? Cô dạy cho tôi đi. Đúng lúc bây giờ tôi rối như mớ bòng bong, không biết nên làm thế nào.”
“Tiểu Kiều....” Ngô Kính cụp mắt xuống nghĩ ngợi, “Em nói với dì là em không có tình cảm với Tào Xuyên, hai người miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc....”
“Cho nên bảo tôi làm đau lòng mẹ tôi, cuối cùng tác thành cho hai người sao?”
“Tiểu Kiều, em yên tâm, ơn dưỡng dục mấy năm của dì đối với chị và tiền đã tiêu vì chị, chị sẽ trả lại cho dì ấy không thiếu một xu.” Ngô Kính ra sức biện bạch.
“Chỉ cần chị có năng lực thì nhất định sẽ bù đắp cho các người, cũng bù đắp cho Tùng Tùng, chị sẽ đối xử tốt với Tùng cả đời, coi anh ấy như là anh trai ruột vậy.”
“Tiểu Kiều, em hãy nể mặt tình cảm chị em, nể mặt chị cũng rất bất lực, em nhất định đừng nói cho dì biết chân tướng sự thật được không?”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Nói xong, Vũ Tiểu Kiều quay người rời đi.
Cô ngồi trên ghế đá ở một chỗ kín ở vườn hoa, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt trên bầu trời, đôi mắt đau nhức một hồi lâu, nhưng cô vẫn không chịu thu tầm nhìn về.
Trong đầu cô hết lần này đến lần khác hiện ra cảnh cô và Ngô Kính từ nhỏ đến lớn, có niềm vui, có cãi vãi, có tiếng khóc, có cả sự ấm áp...
Cô giống như một lần nữa quen biết với Ngô Kính, còn lần này lại xa cách đến mức khó có thể lại gần với nhau.
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
“Rất đau lòng sao?”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, cơ thể cao lớn của anh đổ dài dưới ánh nắng mặt trời, giúp cô che đi ánh nắng nóng rực.
Lúc này, Vũ Tiểu Kiều rất muốn bổ nhào vào lòng anh, để khóc một trận.
Như cô nhẫn nhịn sự kích động này lại.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời trong xanh, khẽ mỉm cười nói.
“Đau lòng? Đó là gì vậy?”
“Không đau lòng, tại sao lại có biểu cảm này?” Giọng nói của anh lạnh lùng không có bất kì chút nhiệt độ nào, giống như đang tức giận.
Vũ Tiểu Kiều dần dần cụp hai hàng lông mi dài của mình lại, che đi những giọt nước mắt đang thấp thoáng trong mắt.
“Vậy nên có biểu cảm gì?”
Khắp người Tịch Thần Hạn đột nhiên toát ra khí lạnh khiến người ta khác cảm thấy phát lạnh, giọng nói của anh cũng rất không vui, “Xem ra tình cảm của cô đối với tên đàn ông cặn bã kia rất sâu sắc.”