Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 111: Như vậy mới ngoan



Tịch Thần Hạn biết An Tử Dụ, An Tử Dụ là bạn thân nhất của Vũ Tiểu Kiều, là cô cả của tập đoàn An Sĩ.

Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều rồi nhét cô vào ghế sau xe của An Tử Dụ, thắt dây an toàn cho cô, dáng vẻ sợ cô chạy mất.

Sau đó, Tịch Thần Hạn ngồi bên cạnh Vũ Tiểu Kiều và ra lệnh cho An Tử Dụ đang đứng ngớ người ở bên ngoài xe lên lái xe.

“Anh......không phải anh có xe sao?” Gương mặt Vũ Tiểu Kiều thể hiện sự chống đối.

Ánh mắt nghi hoặc của Tịch Thần Hạn nhìn thấy gương mặt vẫn trắng bệch như giấy của cô, trong đôi mắt trong veo vẫn còn có một chút hoảng sợ vẫn chưa biến mất, trái tim anh không kiềm được mà mềm lại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng.

“Mệt rồi, không muốn lái xe.”

Anh đang lo lắng Vũ Tiểu Kiều lại chạy mất.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự dịu dàng loé lên trong đáy mắt anh thì cả người cô lại run rẩy.

Người đàn ông này, thật là lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

An Tử Dụ nơm nớp lo sợ lên xe, An Tử Dụ thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy đại thần Tịch đang ngồi ở ghế sau thì cảm thấy nghi hoặc và không thể hiểu được, cô ta cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, không chân thực.

Tịch Thần Hạn ngồi trên xe cô ta?

An Tử Dụ nắm lấy vô-lăng, đôi tay cô ta không kiềm được mà có chút run rẩy.

An Tử Dụ lại liếc hai người ở ghế phía sau một cái, trước đó toàn người Tịch Thần Hạn còn tỏ ra hung hãn, thế mà bây giờ sự hung hãn đấy lại tiêu tán hết, đổi lại thành dáng vẻ có chút dịu dàng, anh đang nhìn Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh mình.

An Tử Dụ không kiềm được mà nảy sinh sự nghi hoặc, rốt cuộc Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều có quan hệ gì?

Nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không bình thường!

An Tử Dụ run rẩy khởi động xe.

Cũng không biết là do tác động của tâm lý hay là tại sao mà An Tử Dụ luôn cảm thấy xe của cô ta do đang chở vị đại thần tôn quý là Tịch Thần Hạn mà thân xe trở nên rất nặng, tốc độ lái xe cũng rất chậm.

Nhưng chiếc xe đua của cô ta rõ ràng đang lái với tốc độ trung bình là 80 km/h.

Có lẽ là do nguyên nhân đầu xe bị biến hình.

Tịch Thần Hạn lười nhác dựa trên ghế xe, chốc chốc lại nhìn Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh một cái.

Đột nhiên, anh nghiêng người dựa gần vào Vũ Tiểu Kiều, dịu dàng hỏi cô.

“Cô muốn ăn cái gì? Tôi đưa cô đi ăn.”

“.....”

Ừm.

Cả người Vũ Tiểu Kiều lại run rẩy một cái.

Anh làm sao vậy?

Sao anh lại đột nhiên cười dịu dàng như vậy, giọng nói cũng trở nên ấm áp, khiến cô cảm thấy kinh ngạc gấp bội lần.

“Ừm....cái gì cũng được.” Vũ Tiểu Kiều run rẩy trả lời.

“Cô nghĩ kĩ đi, có cái gì muốn ăn không? Bồi bổ tử tế cho cô, nếu không cơ thể của cô sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Bồi bổ sao?

Không chịu nổi sao?



Vũ Tiểu Kiều hận đến mức không thể tìm một cái khe hở để chui vào.

Anh muốn nói, cô mệt mỏi quá rồi, sau khi bồi bổ xong thì tiếp tục chuẩn bị chiến đấu sao?

Vũ Tiểu Kiều dùng ánh mắt sắc bén để lăng trì tùng xẻo anh, An Tử Dụ vẫn còn ở trước mặt lái xe, anh có thể im miệng đừng nói ra quá lộ liễu như vậy được không?

Tịch Thần Hạn nhìn cô giống như một con nhím đang tức giận, vô cùng đáng yêu, anh cười cưng chiều một cái, nhẹ nhàng nhéo cái mũi xinh xắn của cô một cái.

An Tử Dụ thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh này thì toàn thân cô ta hoá đá ngay tại chỗ luôn.

Đây vẫn còn là cậu Thần của Kinh Hoa có thể rung chuyển trời đất hay sao?

Người từ trước đến nay luôn máu lạnh vô tình, đối xử với người khác hay làm bất cứ chuyện gì đều chưa từng nể mặt, một người vô cùng lạnh lùng như thế mà cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

An Tử Dụ suýt nữa đâm vào dải cây xanh ở ven đường, cô ta nhanh chóng xoay vô-lăng, cố gắng hít sâu để ổn định tinh thần, chuyên tâm lái xe.

Nhà hàng Mirosi.

Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều đến lãnh thổ của anh ở nhà hàng Mirosi, đó là phòng bao duy nhất trên lầu.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhiệt tình tiếp đón, nhưng khi anh ta nhìn thấy bên cạnh Tịch Thần Hạn lại có phụ nữ thì vẻ mặt lập tức trở nên rất kinh ngạc.

Bên cạnh cậu Thần chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện.

Thế mà cô gái này lại không phải vợ sắp cưới của anh là Vũ Phi Phi, đây là chuyện gì vậy?

Khi nhân viên phục vụ nhận ra người phụ nữ bên cạnh Tịch Thần Hạn chính là cô gái lần trước ở đây cãi nhau lớn với Bạch Lạc Băng thì thái độ của anh ta lại vội vàng trở nên kính cẩn.

Nhân viên phục vụ ở đây đương nhiên sẽ không nói linh tinh với bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân Tịch Thần Hạn thích đến đây.

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy tất cả hình như vẫn còn đang ở trong mơ, sao lại không chân thực như vậy?

Khi An Tử Dụ kéo Vũ Tiểu Kiều thì cô vẫn còn đang ở trong trạng thái mù mà mù mờ.

Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng gõ vào đầu cô.

“Nghĩ cái gì mà say sưa như vậy?”

Giọng nói dịu dàng của Tịch Thần Hạn truyền đến bên tai thì Vũ Tiểu Kiều mới tỉnh lại trong mơ, bỗng chốc trở lại trạng thái bình thường.

Cô ngớ người nhìn Tịch Thần Hạn đang cười dịu dàng với mình, trong lòng cô đang gào thét.

Trời ơi! Có bị nhầm không vậy?

Hôm nay anh không uống thuốc, hay là uống nhầm thuốc rồi!

Tại sao anh lại dịu dàng với cô như vậy? Giống như trở thành một người khác vậy.

An Tử Dụ ngồi ở phía đối diện nhìn hai người bọn họ, cô ta lại không kiềm được mà run cầm cập một cái.

Tuy Tịch Thần Hạn cười rất dịu dàng, nhưng cô ta vẫn cảm thấy rất đáng sợ.

Tịch Thần Hạn gọi nhân viên phục vụ đến gọi món, anh gọi hai xuất bít tết chín 9 phần và nước chanh, lại gọi thêm một cốc sữa nóng nữa.

Chưa xong, anh còn dặn dò nhân viên phục vụ, “Đồ ăn của cô này không bỏ muối.”

Sau đó anh lại dịu dàng nói với Vũ Tiểu Kiều, “Tôi nhớ cô có nói cô thích ăn đồ không bỏ muối.”

“.....”

Vũ Tiểu Kiều đỡ lấy trán.

Cậu Thần, anh là đang cố ý sao?



Anh Tử Dụ ngớ người, từ khi nào quan hệ của hai người bọn họ tốt đến mức hiểu rõ được cả khẩu vị của nhau vậy?

Sữa nóng được bưng lên, Tịch Thần Hạn đặt thẳng cốc sữa vào trước mặt Vũ Tiểu Kiều.

“Sữa có thể an thần.” Anh nói.

Tim của Vũ Tiểu Kiều giống như đang ngồi xe đi lên núi, không chú ý mà cứ đi lên cao lên cao mãi, sau đó vẫn luôn treo lơ lửng trên không trung không xuống được.

“A a, không cần đâu”

“Uống!” Tịch Thần Hạn ra lệnh.

Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể ngoan ngoãn cầm cốc lên, ngoan ngoãn uống sữa.

“Như vậy mới ngoan.” Anh lại trở nên dịu dàng.

An Tử Dụ kinh ngạc nhìn bọn họ, cô ta cứ ngớ người mãi ra.

Bít tết được bưng lên.

An Tử Dụ nhanh chóng cúi đầu cắt bít tết, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hai người bọn họ ở phía đối diện lấy một cái.

“Tôi cắt giúp cô.” Tịch Thần Hạn dịu dàng giúp Vũ Tiểu Kiều cắt bít tết, “Tôi nhớ cô từng nói, cô rất thích ăn bít tết ở đây.”

Mồ hôi của Vũ Tiểu Kiều rơi tí tách, cô đang chịu đựng và không hề lên tiếng.

An Tử Dụ chốc chốc lại liếc nhìn phía đối diện một cái, phát hiện Tịch Thần Hạn thực sự rất ân cần chăm sóc Vũ Tiểu Kiều, dáng vẻ tỉ mỉ chu đáo rất giống một người chồng tốt.

Nhìn sang Vũ Tiểu Kiều thì lại như ngồi trên đống lửa, toàn thần khó chịu không tự nhiên.

Cô bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của An Tử Dụ thì càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, cô hận đến mức muốn biết thuật tàng hình để biến mất khỏi chỗ này.

An Tử Dụ lặng lẽ đẩy rau xanh, hoa quả và salad đến trước mặt hai người bọn họ, “Hai người ăn nhiều một chút, hihi....”

Vũ Tiểu Kiều lại đem rau xanh, hoa quả và salad đẩy ngược lại, “Anh ấy không thích ăn rau.”

An Tử Dụ ngớ người, khuôn mặt của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên đỏ ửng lên.

“Mình....mình đoán đó.”

“...” An Tử Dụ chớp chớp đôi mắt to của mình, cô biết đoán đúng như vậy sao?

Cả người Vũ Tiểu Kiều nóng rực, cô khó chịu uống nước liên tục.

Tịch Thần Hạn vẫn dịu dàng nói với cô, “Ăn nhiều một chút, cô gầy như vậy, ăn ít như vậy sao mà được chứ.”

Vũ Tiểu Kiều lại đột nhiên uống một ngụm nước lớn.

Khi cô phát hiện chân của Tịch Thần Hạn đang cọ sát lên cẳng chân cô thì cô lập tức phụt hết nước trong miệng ra, không ngừng ho sặc sụa.

“Sao cô lại không cẩn thận như vậy? Mau lau đi.” Dáng vẻ của Tịch Thần Hạn rất lo lắng, anh nhanh chóng chóng vuốt lưng cho Vũ Tiểu Kiều và đưa giấy ăn cho cô.

Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng ôm lấy miệng, cố gắng chặn lại tiếng ho, sau đó ở dưới bàn dùng sức đạp cho Tịch Thần Hạn một cái.

Được lắm người phụ nữ nhỏ này thế mà dám đạp anh.

Chân của Tịch Thần Hạn lại tiếp tục quấn lấy chân cô, di chuyển từ cẳng chân cô lên tận phía trên.

Toàn thân Vũ Tiểu Kiều căng cứng lại, khi cảm nhận được ngón tay của anh đang từ đầu gối của cô di chuyển lên về phía chỗ đó của cô....

Cô lập tức nấc lên một cái, sau đó không ngừng được mà nấc lên liên tục.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv