Ánh mắt của Vũ Phi Phi căm thù nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, nếu như nói ánh mắt này là đao kiếm thì Vũ Tiểu Kiều đã bị ánh mắt của Vũ Phi Phi băm thành trăm mảnh.
Vũ Tiểu Kiều biết Vũ Phi Phi tức giận vì chuyện gì.
Cô không muốn dây dưa nhiều với Vũ Phi Phi, cô muốn rời đi, nhưng bị hai nữ sinh chặn đường lại.
“Vũ Phi Phi, cô đừng hiếp người quá đáng!” An Tử Dụ đứng trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nghiêm giọng nói.
Vũ Phi Phi khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo khó chịu hừm một tiếng, cô ta ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực, trên xương quai xanh ở dưới cổ áo có một chiếc dây chuyền kim cương lớn đang sáng chói dưới ánh mắt của mọi người.
“Vũ Tiểu Kiều, cô thật đê tiện. Phòng bệnh của bà nội mà cô cũng trà trộn vào.”
“Cô không phải muốn cơ hội để nịnh hót bà nội, sau đó tiếp cận cậu Thần sao? Sao cô có thể đê tiện như vậy được?”
Vũ Phi Phi chuyển sang cười giễu cợt một tiếng, ánh mắt cô ta càng trở nên khinh thường, “Nói thật cho cô biết, cậu Thần rất yêu tôi, cô đừng hòng chen chân vào giữa chúng tôi, cô xem đi....”
Ngón tay thon dài của Vũ Phi Phi chỉ vào dây chuyền kim cương trên cổ cô ta, “Đây là quà mà sáng sớm hôm nay anh ấy đích thân mang đến nhà tôi để tặng cho tôi.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn lên sợi dây chuyền chói mắt kia, trái tim cô đột nhiên trở nên nóng rực.
Tịch Thần Hạn đích thân mang đến nhà Vũ Phi Phi sao?
Tuy Vũ Tiểu Kiều biết, vào lúc sáng sớm hôm nay, cô và Tịch Thần Hạn ở bên nhau, nhưng vấn đề là sợi dây chuyền đó.
Hoá ra khi Tịch Thần Hạn dây dưa với cô thì cũng ra sức lấy lòng Vũ Phi Phi.
Đây là cảm giác gì vậy?
Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy trái tim cô đau đến mức sắp rách ra rồi.
Đám nữ sinh vây quanh người Vũ Phi Phi, trong ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
“Oa, Phi Phi, cậu Thần yêu cậu quá!”
“Trứng chim bồ câu to quá, giá trị rất lớn đó nha....”
“Phi Phi, cậu hạnh phúc quá! Bọn mình đều ngưỡng mộ cậu quá....”
Vũ Phi Phi càng thêm dương dương đắc ý, cô ta bước bước chân kiêu ngạo đi về phía Vũ Tiểu Kiều, giống như một con khổng tước xoè đuôi khoe khoang khắp nơi.
“Vũ Tiểu Kiều, tốt nhất cô nên nhận rõ thân phận mình, đừng để tôi xử lý cô.”
“Nếu cô còn dám tiếp cận bà nội nữa thì tôi nhất định sẽ khiến cô chết thê thảm.”
Vũ Phi Phi nghiến răng nghiến lợi.
An Tử Dụ kéo kéo Vũ Tiểu Kiều, nhưng Vũ Tiểu Kiều vẫn đau lòng nhìn về phía sợi dây chuyển trên cổ Vũ Phi Phi, không có một chút phản ứng nào.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Vũ Phi Phi chỉ tưởng là Vũ Tiểu Kiều thật sự sợ rồi, cô ta càng hung hăng càn quấy hơn, “Vũ Tiểu Kiều, người đê tiện đến trình độ như cô, chắc cô tự xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất!”
Mấy nữ sinh cũng nhanh chóng hùa theo, “Đúng vậy, đúng vậy, đê tiện thật, không tiếp cận được cậu Thần liền đi tiếp cận bà của cậu Thần.”
“Sao lại có loại người này vậy?”
“Suy tính thật là sâu....”
“Im miệng hết đi.” An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều vẫn luôn nhẫn nhịn không lên tiếng, giọng nói của An Tử Dụ tức giận quát lên.
Vũ Phi Phi mỉa mai hừm một tiếng, “An Tử Dụ, loại người như Vũ Tiểu Kiều chơi với cô thật ra là vì tiền, cô còn coi cô ta là chị em tốt, sao cô lại ngốc như vậy?”
“Tôi không cho phép cô nói Kiều Kiều như vậy.” An Tử Dụ tức giận rồi.
“Hừm, cô ta vẫn luôn rắp tâm dụ dỗ cậu Thần, không phải là vì tiền sao? Cô còn ngốc nghếch tin rằng cô ta là người tốt. Cô ta là chính là loại người giả vờ đáng thương ở trước mặt cô.”
“Vũ Phi Phi, cô câm miệng lại. Kiều Kiều không phải là loại người đó.”
“Vậy cô ta là loại người nào? Là loại người phục vụ đàn ông sao? Vì tiền mà có thể tuỳ tiện bán rẻ bản thân sao? Nghe nói cô ta còn đến những nơi như hộp đêm Kim Sa Than, rốt cuộc cô ta là loại người nào vậy? Haha....làm gái còn phải lập đền thờ sao?”
Đám nữ sinh đều cười theo Vũ Phi Phi.
An Tử Dụ tức giận, “Vũ Phi Phi, tốt xấu cô cũng là con gái thị trưởng, tại sao nói năng không có một chút giới hạn đạo đức nào vậy? Cô thật sự rất dung tục.”
“Tôi dung tục sao?” Vũ Phi Phi làm ra bộ dạng bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Cũng đúng, loại người suốt ngày ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều thì có thể tốt được bao nhiêu? Người mà không có giới hạn chính là các người.”
“Cô.” An Tử Dụ tức giận.
Hai nữ sinh khẽ nói.
“Mình nghe nói tuy nhà họ An làm ăn to lớn, nhưng đối với An Tử Dụ lại rất hà khắc. Ngoài việc An Tử Dụ mua chút đồ hiệu mặc lên người thì chi phí sinh hoạt cũng rất túng thiếu.”
“Chỉ sợ cô ta cũng giống như Vũ Tiểu Kiều, bề mặt là con gái nhà danh môn, nhưng bên trong thì chuyện gì cũng làm ra được.”
“An Tử Dụ, đừng tưởng rằng cô sắp gả vào nhà giàu thì sẽ được bay lên trời. Tục ngữ có nói đứng càng cao thì ngã càng đau, cô tự mình cẩn thận một chút.” An Tử Dụ nói.
“An Tử Dụ, cô nghe cho rõ đây, Vũ Phi Phi tôi chỉ có thể đứng cao hơn, tuyệt đối sẽ không ngã xuống.”
“An An, chúng ta đi.” Vũ Tiểu Kiều không thèm nhìn Vũ Phi Phi lấy một cái kéo An Tử Dụ rời đi.
Vũ Phi Phi chỉ coi Vũ Tiểu Kiều sợ quá chạy mất, cô ta hung hăng uy hiếp một câu.
“Vũ Tiểu Kiều, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu còn có ý định đen tối gì nữa thì tôi sẽ khiến cô không chịu nổi.”
Mấy nữ sinh cũng khinh bỉ Vũ Tiểu Kiều, tiếp tục vây xung quanh nịnh hót Vũ Phi Phi.
“Phi Phi! Cậu mau nói đi, phương diện đó của cậu Thần có lợi hại không?”
Mặt của Vũ Phi Phi càng đỏ hơn, “Các cậu đáng ghét thật, hỏi vấn đề riêng tư như vậy.”
Mọi người tưởng rằng bọn họ đã ngủ với nhau rồi, cho nên càng ngưỡng mộ hơn.
“Phi Phi, cậu lợi hại thật, nhân vật như cậu Thần mà cậu cũng nắm được trong tay, mau truyền cho bọn mình ít kinh nghiệm đi.”
Vũ Phi Phi cười đến mức càng đắc ý hơn, cô ta thích cảm giác được mọi người vây xung quanh và ngưỡng mộ.
Vũ Tiểu Kiều nghe thấy đám nữ sinh líu ríu thì càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, cậu đang nghĩ gì vậy? Vũ Phi Phi nói chuyện khó nghe quá, sao cậu không phản bác lại cô ta vậy?”
“Cậu thật sự muốn cô ta bắt nạt cậu mãi sao?”
An Tử Dụ tức giận không thôi.
“Xin lỗi An An, là mình hại cậu cũng bị bọn họ chĩa mũi nhọn vào.” Vũ Tiểu Kiều cúi đầu xuống, khẽ nói.
“Cậu nói lời gì vậy?”
“An An, mình không muốn cãi nhau với cô ta, cô là muốn nói gì thì kệ cô ta nói. Đợi mình và Tào Xuyên đính hôn rồi thì cô ta sẽ ngậm miệng lại.”
An Tử Dụ tức giận trợn trừng mắt về phía không xa, Vũ Phi Phi vẫn cùng đám nữ sinh kia khoe khoang đắc ý, “Mình có một dự cảm, chúng ta sẽ nhìn thấy thảm cảnh cô ta từ chỗ cao ngã xuống.”
Trong mắt Vũ Tiểu Kiều những thứ đó không hề quan trọng, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình ngồi một lúc, không muốn nói chuyện, không muốn cử động.
Tịch Thần Hạn....
Người đàn ông này cũng loại đàn ông cặn bã giả tạo sao?
Một mặt dây dưa không rõ không chịu buông tay với cô, mặt khác lại ra sức dỗ giành Vũ Phi Phi, anh cắm một dao trên tim cô vẫn tuyệt đối không mềm tay.
Bạch Lạc Băng nhìn thấy Vũ Phi Phi được một đám nữ sinh vây xung quanh liền đi đến đứng ở bên ngoài bọn họ, cô ta nghe thấy những người kia ngưỡng mộ Vũ Phi Phi thì cảm thấy khinh bỉ, sự đố ky trong mắt không kiềm được mà thể hiện ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại tụ tập ở đây vậy?” Giọng nói của Bạch Lạc Băng hơi khiêu khích.
Vũ Phi Phi nhìn thấy Bạch Lạc Băng thì trong lòng cô ta lại xoẹt qua một chút khinh thường.
“Chị Lạc Băng.” Vũ Phi khẽ gọi một tiếng, không ngờ rằng khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Lạc Băng lại ngẩng lên, vốn không để cô ta ra oai.
Trong lòng Vũ Phi Phi trở nên căm hận.
Cô ta sắp đính hôn với Tịch Thần Hạn rồi, Bạch Lạc Băng lại dám làm ra vẻ với cô ta.
Vũ Phi Phi ưỡn thẳng lưng lên, cằm hơi hếch lên, “Chị Lạc Băng, chị nhất định phải đến tham gia tiệc đính hôn của em đấy nhé.”
Cô ta nhất định phải khiến Bạch Lạc Băng nhìn thấy cô ta đứng ở chỗ cao và dùng ánh mắt ngưỡng mộ ngẩng đầu nhìn cô ta.
Bạch Lạc Băng mỉm cười.
Một con phượng hoàng giả bay lên đầu cành cũng dám ở trước mặt cô ta vênh váo tự đắc khoe mẽ.
“Phi Phi à, chị nghe nói, khi hai người gặp bố mẹ, cậu Thần vốn không hề xuất hiện, không biết đây có phải sự thật không vậy?”
Sắc mặt của Vũ Phi Phi đột nhiên thay đổi.