Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng

Chương 102: Bây giờ chúng ta được coi là gì?



“Nói.....nói cái gì?” Vũ Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt to của mình.

“Thật sự không có gì muốn nói sao?” Tịch Thần Hạn hỏi lại.

Tịch Thần Hạn hình như tức giận rồi, cô cảm nhận rõ được một luồng gió thổi vi vu sau lưng cô.

“Vũ Tiểu Kiều!” Anh giận dữ quát lên, doạ cho Vũ Tiểu Kiều toàn thân run rẩy.

“Cậu Thần, tôi không hiểu, anh muốn nghe tôi nói cái gì?” Vũ Tiểu Kiều tỏ ra nghi hoặc không hiểu, ngược lại khiến Tịch Thần Hạn càng tức giận .

Tất cả tâm trạng tốt đẹp bỗng chốc tiêu tan hết, trên đầu anh giống như có một đám mây đen trôi qua.

“Tốt! Không có gì muốn nói đúng không?”

Cánh tay dài của Tịch Thần Hạn đưa ra kéo Vũ Tiểu Kiều trở lại.

Vũ Tiểu Kiều khẽ kêu lên một tiếng, đợi đến khi cô có phản ứng lại muốn vùng vẫy thoát ra khỏi anh thì cô đã rơi vào trong lòng anh, bị anh ôm lấy.

“Tiệc đính hôn của tôi, đừng quên đến làm phù dâu đấy!”

Trái tim Vũ Tiểu Kiều co rút lại.

Trước đây cô còn tưởng rằng, Tịch Thần Hạn chỉ là khi tức giận nói những lời tức giận, thế mà bây giờ anh lại nhắc lại một lần nữa, xem ra là nói nghiêm túc.

“Tôi không thích hợp làm phù dâu trong tiệc đính hôn của anh.” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.

Anh đừng có làm tổn thương cô như vậy được không?

Anh còn thấy cô chưa đủ tổn thương sao?

“Tôi nói thích hợp là thích hợp.” Anh bá đạo nói.

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt đẹp trai nhăn nhó của Tịch Thần Hạn, cô cười nhạt.

“Rất xin lỗi, tôi cũng phải đính hôn, cũng sẽ rất bận. Không có thời gian làm phù dâu của vợ chưa cưới của anh đâu.”

Nếu như đã lựa chọn quên đi và lựa chọn bắt đầu lại để trở về quỹ đạo vốn có, thì cách tốt nhất là phải đau lòng đến tận cùng, cũng không thể chỉ là hết hy vọng mà thôi.

Cô sẽ chuẩn bị tâm trạng cho thật tốt để dũng cảm đối mặt.

Sắc mặt Tịch Thần Hạn trở nên u ám hơn một chút, không khí bỗng nhiên trở nên lạnh giá.

“Xen ra, cô thật sự rất quan tâm đến chồng chưa cưới của cô.” Giọng nói của anh trở nên chua xót.

Vũ Tiểu Kiều cắn môi một lát, “Dù sao cũng là người tôi sẽ kết hôn trong tương lai.”

“Cô hiểu anh ta không?” Anh tức giận quát một câu.

Trái tim Vũ Tiểu Kiều ngưng đọng một lúc, “Cũng tàm tạm.”

Ít nhất so với Tịch Thần Hạn thì cô hiểu Tào Xuyên nhiều hơn một chút.

“Cô muốn đính hôn sao?” Tịch Thần Hạn cong môi lên, giọng nói của anh trở nên lạnh lẽo.

“Anh.....” Vũ Tiểu Kiều hít một hơi khí lạnh, “Anh muốn làm cái gì?”

Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt.

“Hừm!” Tịch Thần Hạn cười lạnh lùng một tiếng.

Vũ Tiểu Kiều không hiểu làm sao lại cảm thấy bất an, sự sâu thẳm và xa xăm trong đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn giống như yên lặng không nổi gợn sóng nào, nhưng lại giống như đang chuẩn bị nổi lên một trận gió bão lớn.

“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”

Tịch Thần Hạn nắm lấy cằm cô, ngón tay anh hơi dùng sức, cô thấy đau, nhưng lại không vùng vẫy thoát ra khỏi được.

Người đàn ông này hình như rất thích cảm giác chinh phục và kiểm soát được cô.



“Cô đang sợ cái gì vậy hả?” Anh cất cao giọng nói, trong đáy mắt anh lộ vẻ khinh thường, “Hay là nói, cô sợ tôi làm gì người đàn ông rác rưởi kia?”

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn sóng lớn trào dâng trong đáy mắt anh, thật sự nói không rõ được, rõ ràng lúc nãy tất cả còn rất tốt đẹp, sao trong chốc lát lại đảo ngược hết vậy?

“Rốt cuộc là do tôi nói không rõ, hay là anh cứ cố chấp không muốn nhận rõ hiện thực vậy? Có lúc tôi thật sự không hiểu, trong bộ não cao quý của anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Vũ Tiểu Kiều sắp phát điên mất rồi.

“Là do anh đính hôn với người phụ nữ khác trước. Tuy quan hệ của tôi và Vũ Phi Phi vẫn luôn không tốt, nhưng dù sao cũng là do cùng một bố sinh ra, dù sao cô ta vẫn là em gái tôi, mà bây giờ chúng ta được coi là cái gì?

“Hừm.” Tịch Thần Hạn lại cười lạnh lùng một tiếng, “Thật hay cho một người phụ nữ quan tâm đến tình thân, trọng tình trọng nghĩa.”

Giọng nói của anh mỉa mai , những thứ như tình thân ở trong mắt anh không đáng một xu.

“Tôi và Vũ Phi Phi không có tình thân gì hết, tôi chỉ đang nói lại hiện thực. Tôi đang nói về vấn đề luân lý đạo đức.”

Tịch Thần Hạn rõ ràng không nghe lọt nổi lấy một chữ, anh ta cúi đầu xuống, cúi miệng vào sau vành tai mềm mại của cô, giọng nói trở nên lạnh lùng như gió mùa thu.

“Có một vài người, có một vài việc, từ từ cô sẽ nhận rõ, đồ phụ nữ ngu ngốc ạ.”

“Anh có ý gì?” Đôi vai của Vũ Tiểu Kiều run rẩy, cô rất ngạc nhiên đưa mắt lên nhìn anh.

Nhưng Tịch Thần Hạn lại cười đến mức cao sâu khó đoán, anh buông cô ra, chê bai cô và không thèm nhìn cô thêm một cái nào nữa.

“Vũ Tiểu Kiều, nếu cô thật sự không có gì muốn nói với tôi thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Thật không thể hiểu nổi mà.

Vũ Tiểu Kiều túm lấy balo, vội vàng xông ra ngoài cửa.

*

Vũ Tiểu Kiều vừa rời khởi Ngự Hải Long Loan chưa lâu thì Dương Tuyết Ngư liền xông vào Ngự Hải Long Loan tìm Tịch Thần Hạn.

Nhưng Tịch Thần Hạn không để Dương Tuyết Như vào nhà.

Bởi vì trong phòng còn vương lại rất nhiều mùi của Vũ Tiểu Kiều, anh không muốn Dương Tuyết Như vào lúc này phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Tiểu Kiều

“Thần Hạn, con khiến mẹ rất mất mặt.” Dương Tuyết Như nghiêm giọng quát lên.

Tịch Thần Hạn từ từ chỉnh sửa nếp nhăn trên áo vest, “Câu nói này của mẹ có ý gì?”

Thấy bộ dạng không hiểu rõ của Tịch Thần Hạn thì Dương Tuyết Như tức giận đến mức khó thở.

“Là do con đồng ý hẹn gặp mặt nhà thị trưởng Vũ, thế mà con lại trốn trong nhà và tắt máy, không nói một câu nào khiến thị trưởng Vũ và mẹ đợi con cả một buổi tối.”

Tịch Thần Hạn từ từ đưa đôi mắt sâu thẳm của mình lên, nhàn nhạt nhìn Dương Tuyết Như, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lộ ra sự lạnh lùng.

“Mẹ à, thật sự không phải là do con không đi. Mà là do đêm qua, mưa rồi.” Tịch Thần Hạn kéo dài giọng hai chữ cuối cùng.

Ánh mắt của Dương Tuyết Như chạm vào sự lạnh lùng xoẹt qua trong đáy mắt anh, khoé môi bà ta ngập ngừng một lúc.

“Mẹ cũng biết hôm qua mưa rất to, tiếng sấm rất lớn, con sớm đã quên mất việc gọi điện thoại rồi.” Giọng nói chậm rãi và hờ hững của Tịch Thần Hạn cất lên.

“Vậy cũng không thể không nói một câu nào mà vắng mặt chứ, khiến cho thị trưởng Vũ cảm thấy con đang cố ý làm mất mặt ông ấy, ông ấy rất là tức giận.”

“Rất tức giận sao?” Tịch Thần Hạn chau mày, “Mẹ à, thị trưởng Vũ lại dám tức giận trước mặt mẹ, đây là ý gì vậy?”

Khuôn mặt Tịch Thần Hạn lộ ra vẻ tức giận.

“Thị trưởng Vũ lại dám không nể mặt mẹ như vậy. Cũng không biết tự lượng sức mình.”

“Đúng vậy. Thị trưởng còn rất lên mặt, còn cất cao giọng nói những câu như mối hôn sự này không kết cũng được.” Dương Tuyết Như nói.

“Cái gì.”

“Thần Hạn à, không phải mẹ nói con, nhưng chuyện này con làm thật sự không đúng. Tốt nhất con phải ở trước mặt xin lỗi thị trưởng Vũ một câu.” Giọng nói của Dương Tuyết Như dịu dàng đi một chút.



“Xin lỗi sao?” Tịch Thần Hạn cười giễu cợt, “Mẹ đang nói chuyện cười sao?”

Tịch Thần Hạn anh, nào đã từng đi xin lỗi người khác!

“Thần Hạn, mẹ biết như vậy là gây khó dễ cho con, nhưng mối hôn sự này là do con đích thân đồng ý, bây giờ lại chọc giận đối phương, dù sao con cũng phải tỏ một thái độ chứ? Không thể để cho người ta cảm thấy người nhà họ Tịch chúng ta vừa không có lễ phép lại kiêu căng.”

“Xin lỗi, không thể nào.”

“Tịch Hạn.”

“Nếu như thị trưởng Vũ cảm thấy, mối hôn sự này không kết cũng được, vậy thì không kết cũng được. Còn muốn dùng câu nói này để uy hiếp con sao? Haha....”

Dương Tuyết Như nhìn vào cánh cửa sau lưng Tịch Thần Hạn một cái, trong lòng bà ta có một chút nghi hoặc, bà ta đứng ở đây lâu như vậy, thế mà Tịch Thần Hạn cũng không mời bà ta vào nhà ngồi nói chuyện.

Lẽ nào trong nhà của Tịch Thần Hạn đang giấu bí mật gì không thể nói cho người khác biết?

“Thần Hạn à, con cũng phải hiểu cho tâm trạng của thị trưởng Vũ, ông ta dù sao cũng là thị trưởng, lại là bậc trên, ở nhà hàng đợi con cả một buổi tối, chắc chắn sẽ tức giận mà.”

“Nếu như thị trưởng Vũ cảm thấy leo lên nhà họ Tịch có cũng được mà không có cũng trả sao, thì mối hôn sự này không kết cũng được.”

“Thần Hạn à, mẹ hơi mệt rồi, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện đi.” Dương Tuyết Như đi về cửa nhà của Tịch Thần Hạn.

Tịch Thần Hạn không hiểu được Dương Tuyết Như, anh cũng không quay người đi mở cửa, “Mẹ à, công ty còn có một hội nghị quan trọng, con đi trước đây.”

“Ôi trời, Thần Hạn.” Dương Tuyết Như nhanh chóng đuổi theo.

“Con thật sự không định đến nhà xin lỗi sao?”

“Không thể nào.”

Tịch Thần Hạn đi vào thang máy trước, đi thẳng xuống lầu.

Dương Tuyết Như tức giận đến mức thầm cắn răng, nhưng bà ta lại lập tức nở nụ cười.

Nếu như khiến quan hệ của Vũ Kiến Trung và Tịch Thần Hạn trở nên căng thẳng, thì lại có thể thuận nước đẩy thuyền, thúc đẩy cho việc đấu giá thành công miếng đất của tập đoàn Cung Thị.

Dương Tuyết Như lại quay đầu nhìn về hướng nhà của Tịch Thần Hạn, với sự hiểu rõ của bà ta về Tịch Thần Hạn, hễ là ngày mưa bão sấm chớp thì Tịch Thần Hạn đều một mình ở trong phòng, không cho ai quấy rầy anh.

Ngay cả người thân thiết nhất với Tịch Thần Hạn là bà nội, muốn ở cùng anh vào những ngày này cũng bị anh nóng nảy đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến tối qua mưa suốt đêm, tiếng sấm cũng ầm ầm vang suốt đêm thì Dương Tuyết Như cũng cảm thấy yên tâm.

“Xem ra là mình đa nghi rồi.”

Anh vốn dĩ không để bất kì ai lại gần mình vào đêm mưa bão sấm chớp, trong phòng anh đương nhiên cũng không giấu cái gì.

Dương Tuyết Như nghĩ đến sự tức giận tối qua của Vũ Kiến Trung và thái độ không chịu xin lỗi của Tịch Thần Hạn....

Muốn khiến Tịch Thần Hạn ngông cuồng tự cao tự đại đến tận nhà xin lỗi, thật là so với đi lên trời còn khó hơn.

Dương Tuyết Như chỉ có thể gọi điện thoại cho cửa hàng châu báu đặt một mẫu dây chuyền kim cương mới nhất để cửa hàng châu báu lấy tên của Tịch Thần Hạn mang đến nhà họ Vũ tặng cho Vũ Phi Phi.

*

Khi Vũ Phi Phi nhận được vòng cổ kim cương, lại nhìn thấy trên phần đề tên của tấm thiệp có tên của Tịch Thần Hạn, thì cô ta vui mừng đến nỗi trời đất quay cuồng.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ xem này, là dây chuyền kim cương cậu Thần tặng con.”

Tôn Hồng nhìn thấy viêm kim cương rất to sáng lấp lánh trong hộp nhung thì cảm thấy mắt của bà ta cũng sắp bị ánh sáng làm cho chói lóa hết cả mắt.

“Trời ơi, trời ơi, viên kim cương to như vậy, giá trị chắc chắn không nhỏ đó.” Tôn Hồng tiếp tục thốt lên, “Vẫn là con gái của mẹ giỏi, cả đời này của mẹ cũng không có phúc đeo viên kim cương to như vậy.”

Vũ Phi Phi vui đến mức cười không khép được miệng lại, “Cậu Thần có nói, cậu Thần rất xin lỗi vì việc tối qua lỡ hẹn, đây là quà mà anh ấy tặng cho con, hy vọng con có thể thứ lỗi cho anh ấy.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi, cậu Thần đối xử với con tốt quá.” Vũ Phi Phi ôn lấy Tôn Hồng, cô ta không kiềm được mà nhảy lên sung sướng.

“Mẹ ơi, cậu Thần rất yêu con, có đúng không mẹ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv