Editor: May
Diệp Sa Nghiên phản ứng chậm không chỉ một nhịp, cô phát hiện Phong Thánh nhảy xuống biển, vọt vài bước tới đằng trước, thân trên dò ra vòng bảo hộ nhìn xuống xung quanh: “Phong Thánh!”
“Diệp Sa Nghiên, tốt nhất cô cầu nguyện Lạc Ương Ương sẽ không có việc gì, bằng không……” Thuần Vu Thừa nghiêng liếc Diệp Sa Nghiên, hừ lạnh nói.
Anh biết Phong Thánh biết bơi, không có gì để lo lắng, chỉ hy vọng Lạc Ương Ương có thể kiên trì đến khi Phong Thánh bơi tới trước mặt cô.
“Bằng không thế nào? Cho dù đêm nay Lạc Ương Ương chết đuối ở trong biển, tôi không tin Phong Thánh thật sẽ để tôi chôn cùng!”
Thần sắc Diệp Sa Nghiên khẩn trương vì Phong Thánh liền biến đổi, căm tức nhìn Thuần Vu Thừa.
“Thực sự có một ngày kia, cô sẽ tin.” Khí tràng cả người Thuần Vu Thừa âm lãnh chớp mắt một cái.
Đàn ông nhà họ Phong một người biến thái hơn một người, thủ đoạn cũng một người tàn nhẫn hơn một người.
Phong Ngật đã có thể ở trong thời gian ngắn như vậy, mở một đường máu tới tay cầm quyền cao ở nước ngoài, Phong Thánh đã khi nào kém hơn em trai cậu ta.
Chỉ là một Diệp Sa Nghiên, anh còn không để ở trong mắt, huống chi là Phong Thánh.
Toàn bộ đùi phải của Lạc Ương Ương đều đang co rút, co rút đến cả người cô mất đi cân bằng, hai tay không ngừng vùng vẫy ở trong nước.
“Muốn mệnh, lúc này rút gân gì hả.”
Lạc Ương Ương khóc không ra nước mắt giãy giụa, quay đầu lại nhìn về phía du thuyền, không xa, đã có người thả thuyền nhỏ xuống dưới.
“Lạc Ương Ương! Kiên trì!”
Phong Thánh đột nhiên hô to, Lạc Ương Ương cả kinh chống đỡ giữa biển, giãy giụa chui ra mặt nước.
“Phong Thánh! Anh nhanh lên, chân tôi co rút đau quá!”
Lúc này Lạc Ương Ương mới phát hiện trên mặt biển tối đen rung chuyển, Phong Thánh đang bơi về phía cô.
Hu hu, có thể nhanh lên không, cô sắp không chống đỡ được.
Rút gần này làm cho Lạc Ương Ương héo bẹp, nhìn Phong Thánh, lần đầu tiên cô thừa nhận cô sai rồi, không nên thể hiện bơi trở về.