Editor: May
Vưu Vưu thoạt nhìn khá dễ khi dễ, không nghĩ tới tính tình còn rất nóng bỏng, sớm biết sẽ một chân đá đến ván sắt, anh nhất định sẽ kiềm chế một chút.
Đêm khuya luôn an tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa rơi thì rốt cuộc không nghe được âm thanh khác trong biệt thự nữa, Phong Thánh ôm công chúa một cái liền ôm Lạc Ương Ương ra khỏi máy bay trực thăng.
“Thật sự sẽ không có người thấy sao?” Đôi tay Lạc Ương Ương ôm ở trên cổ Phong Thánh, có chút khẩn trương nhìn đông nhìn tây.
Trên người cô đến quần áo cũng chưa mặc, chỉ bọc một cái khăn tắm lớn mà thôi, nếu như bị người nhìn thấy cô bị ôm ở trong lòng ngực Phong Thánh như vậy, sau này cô liền không cần gặp người.
“Sẽ không.” Lúc Phong Thánh nói lời này, ánh mắt lạnh lẽo tẩm hàn băng, không chút để ý liếc về phía chỗ hắc ám trong góc tường phía trước.
Vệ sĩ Mã Phong ẩn thân ở chỗ tối, chỉ cảm thấy một cái liếc mắt này Phong Thánh tựa như lợi kiếm ra khỏi vỏ bắn thẳng đến đây, lực uy hiếp cường đại chấn đến sau lưng anh phát lạnh, nháy mắt liền rũ mắt xuống, yên lặng mà nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân.
Sau khi Phong Thánh ôm Lạc Ương Ương, một đường thông suốt trở về phòng ngủ.
Chỗ rẽ hành lang lầu một, trong bóng đêm truyền tới một đạo âm thanh u linh nhẹ nhàng: “Mã Phong, vừa rồi anh nhìn thấy cái gì sao?”
Tiếng nói hồn hậu phiêu đãng ở trong không khí, là giọng nói của đàn ông, thấp thấp nặng nề.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi không nhìn thấy gì hết.” Chỗ rẽ tối đen một đầu khác hành lang, tiếng nói lạnh nhạt của Mã Phong vang lên.
“Tôi cũng không thấy được.” Vệ sĩ dò hỏi Mã Phong, cũng nhẹ giọng phủ nhận nói.
Sau khi đối thoại ngắn gọn, hành lang lại khôi phục yên lặng lần nữa, giống như đối thoại vừa rồi, chỉ là một loại ảo giác trong bóng đêm.
Trời mưa suốt đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Lạc Ương Ương rời giường xuống lầu, cô phát hiện Vưu Vưu cũng vừa mới rời giường, lúc này đang ngồi ở trên bàn cơm ăn bữa sáng.
“Ương Ương, mau tới đây!” Vưu Vưu đang ăn bò bít tết của cô, sau khi nhìn thấy Lạc Ương Ương, vội vàng vẫy tay kêu cô tới đây.
Lạc Ương Ương đến gần bàn ăn, mới nhìn thấy Vưu Vưu tay trái cầm nĩa tay phải cầm đao, đang dùng sức cắt đồ ăn là bò bít tết: “Bữa sáng liền ăn bò bít tết, cậu không thấy ngán à?”