Editor: May
Theo Giang Hải Phong lệ thanh nộ rống, cùng với súng lục hắn ta chỉ vào người đàn ông âu phục đen đầu tiên, mấy chục người đàn ông âu phục đen khác, lập tức bất động tại chỗ ngừng hành động.
Nhưng mà!
Cũng chính là khi Giang Hải Phong chỉ súng xuống dưới, trên cầu thang, hơn ba mươi người đàn ông âu phục đen dưới lầu một, bọn họ cũng ở cùng thời gian móc súng lục sau eo ra.
Trong phút chốc.
Ba mươi mấy thanh súng lục các loại kích cỡ, động tác nhất trí chỉ về phía Giang Hải Phong.
“……” Tình huống đột phát trước mặt quá mức làm cho người ta sợ hãi, Giang Hải Phong nhìn một họng súng tối om nhắm ngay hắn ta, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Sao tất cả những người này đều có súng!
Hắn ta phí sức lực lớn như vậy, thật vất vả mới lấy được một thanh súng.
Những tên này là người của ai?
Sao có thể đến thủ hạ cũng là mỗi người một thanh súng!
Nỗi lòng Giang Hải Phong bách chuyển thiên hồi, hắn ta khẳng định là chọc tới nhân vật lớn phi thường không nên dây vào.
Nhưng người sau lưng này rốt cuộc là ai?
Người đầu tiên hắn nghĩ đến, là Phong Thánh.
Nhưng mà, Phong Thánh chỉ là một thương nhân mà thôi, theo lý thuyết không có khả năng có thế lực lớn như vậy mới đúng.
Ba mươi mấy họng súng lạnh như băng, túc sát nhắm chuẩn Giang Hải Phong, ngoại trừ những gã đàn ông ngã xuống lầu, còn bốn gã đàn ông ở trên cầu thang, tức khắc mềm chân thiếu chút nữa tự mình ngã xuống.
Hai đám người ngựa giao chiến, nhân số bọn họ vốn dĩ đã không chiếm ưu thế.
Trước mắt, kẻ địch mỗi người một thanh súng, trên tay bọn họ đến cây gậy sắt cũng không có, trận chiến này còn đánh như thế nào?
Người đàn ông âu phục đen bị súng của Giang Hải Phong chỉ ót, anh ta tên Mã Phong, là một người duy nhất không giơ súng lục lên với Giang Hải Phong.