Editor: May
Cô thật là một chút cũng không biết.
Mẹ cũng chưa từng nói qua với cô.
“Nhảy ra?” Diệp Sa Nghiên cảm thấy cái từ này của Lạc Ương Ương có chút buồn cười, “Cô mới là đột nhiên nhảy ra, Phong Diệc Hàm được ôm đến nhà họ Phong từ nhỏ, cô ta là lớn lên ở nhà họ Phong.”
Đôi mắt sáng của Lạc Ương Ương hơi đổi, lớn lên ở nhà họ Phong từ nhỏ?
Cho nên, Phong Diệc Hàm này, xem như là thanh mai trúc mã với Phong Thánh, Phong Ngật?
Nghĩ đến có một cô gái sống cùng với Phong Ngật từ nhỏ, sớm chiều chung đụng, Lạc Ương Ương đột nhiên có chút mất mát.
Nhưng mà.
“Phong Diệc Hàm trở về, có liên quan gì với tôi?” Lạc Ương Ương vẫn là không hiểu rõ lời nói của Diệp Sa Nghiên.
Trở về liền trở về thôi, cô lại không phải muốn bá chiếm con trai của nhà họ Phong làm tài sản.
Cho dù không hợp với Phong Diệc Hàm, vậy không cần ở chung là được, cô ở trường học cũng giống vậy.
“Hừ!” Nghĩ đến Phong Diệc Hàm, Diệp Sa Nghiên lại là hừ lạnh một tiếng, "Cô không biết đi, Phong Diệc Hàm thích Phong Thánh.”
Lạc Ương Ương cắm một khối bánh kem nhỏ lên, mới vừa nhét vào trong miệng, thình lình bị lời nói của Diệp Sa Nghiên kích thích đến.
Kết quả một ngụm cắn đi xuống, ngạnh sinh sinh cắn thượng lãnh ngạnh nĩa, răng cửa thiếu chút nữa băng rớt.
“Cô nói cái gì?” Lạc Ương Ương vội vàng rút nĩa che miệng ra, răng đau, rất đau.
Phong Diệc Hàm thích Phong Thánh?
Là cái loại thích cô nghĩ sao?
“Phong Diệc Hàm giống như cô, đều vọng tưởng bò lên trên giường Phong Thánh!”
Một câu của Diệp Sa Nghiên, đơn giản thô bạo có thể nói là một châm thấy máu.
“Tôi không giống cô ta!” Mày nhỏ của Lạc Ương Ương nhăn thật sự chặt, phẫn nộ thấp giọng phản bác, “Tôi không muốn bò lên giường Phong Thánh!”