Editor: May
"Đó không giống nhau, nói đến cùng tôi sẽ rớt vào trong biển cũng là do anh gây ra! Diệp Sa Nghiên là bởi vì thích anh, mới cố ý nhằm vào tôi!”
“Vòng quan hệ giao thiệp của tôi rất hẹp, bạn bè bên người tôi sẽ không có ai hại tôi, tôi sống mười chín năm cũng không phát sinh quá nguy hiểm, không cần người khác cứu.”
Lạc Ương Ương ý đồ phủi sạch quan hệ với Phong Thánh.
Hai người bọn họ, chỉ cần duy trì quan hệ trên giường là đủ rồi, cô không muốn để cho Phong Thánh quấy rầy tiết tấu cuộc sống của cô.
“Ý của cô là, cô không cần tôi?” Mắt lạnh của Phong Thánh nhíu lại, nháy mắt nguy hiểm liền phát ra, tựa như mãnh hổ chuẩn bị vồ mồi.
Lạc Ương Ương vừa định nói ‘ đúng ’, vừa chuyển mắt nhìn thấy mắt lạnh nguy hiểm của Phong Thánh, lời nói đến bên miệng khiến cô cường ngạnh nuốt trở vào.
Cô dám khẳng định, nếu cô nói đúng, Phong Thánh nhất định sẽ thu thập cô.
“Hiện tại chúng ta thảo luận không phải là cái này, ý tứ của tôi là, về sau chúng ta đừng cùng nhau xuất hiện ở trường hợp công chúng, anh không nghe hiểu sao?”
Lạc Ương Ương dời tầm mắt đi không dám nhìn Phong Thánh, ánh mắt vô thức dừng ở trên bàn tay tự nhiên rũ tại bên người của anh.
Bàn tay Phong Thánh rất lớn rất dày chắc, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay rất dài rất có lực.
Bị anh nắm, thật ra cô rất có cảm giác an toàn.
“Tôi hiểu.” Lạc Ương Ương né tránh ánh mắt anh, làm lãnh lệ trong mắt Phong Thánh, hơi thu liễm một chút.
“Vậy ý tứ của anh thì sao?” Lạc Ương Ương lập tức ngẩng đầu.
Anh, đồng ý hay là không đồng ý?
Cả đêm nay, cô không dám lại đi khiêu chiến năng lực thừa nhận của trái tim mình nữa.
Nếu khi cô và Phong Thánh có cử chỉ thân mật ở trước công chúng, vừa lúc bị mẹ cô, hoặc là ba cô nhìn thấy.
Cô không dám nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào.
“Xem biểu hiện của cô.” Phong Thánh ném vấn đề về cho Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương trầm mặc một hồi lâu, không quá hiểu rõ "biểu hiện" Phong Thánh ám chỉ đến là cái gì.