“Không cần hỏi đâu, anh không tò mò về cậu ta nữa.” Hoắc Duẫn Hạo lập tức đổi chủ đề. “Em ở đây thấy thế nào, có quen chưa?”
“Em…” Diệp Liên đột nhiên hoảng hốt, cô nhớ đến gia đình của mình, nhớ cha mẹ Diệp và hai đứa em trai.
Biểu cảm của cô gần như đã nói lên nỗi lòng của mình, Hoắc Duẫn Hạo hỏi cô:
“Có phải nhớ nhà rồi không?”
Trả lời anh là một cái gật đầu và giọng nói đầy uất ức của em gái:
“Em… Tại vì lúc đó giận cha nên mới bỏ ra ngoài như vậy, định… định ra ngoài một đêm sẽ trở về.”
“Rồi không ngờ tới lại gặp được hai tên có ý định bắt cóc tống tiền, được chú Nhị Bình cứu và đưa về Hoắc gia?” Hoắc Duẫn Hạo đen mặt.
“Vâng.”
Em gái ngây thơ của anh còn vâng nữa mới chết, Hoắc Duẫn Hạo đỡ trán. Anh cứ nghĩ là con bé thật sự muốn bỏ nhà ra đi, cộng thêm việc đã hoàn thành điều kiện tối thiểu cha đặt ra nên anh đã đưa em ấy về đây luôn. Hố hơn nữa, anh còn làm thủ tục chuyển trường cho con bé?
Hoắc Duẫn Hạo hỏi:
“Vậy bây giờ em muốn về nhà không?”
“Em không biết ạ.”
Diệp Liên bò tới ôm eo Hoắc Duẫn Hạo, tựa đầu vào bụng anh rồi thì thầm:
“Em vừa nhớ cha mẹ, vừa muốn ở với anh, anh về nhà với em được không?”
Hành động của cô khiến Hoắc Duẫn Hạo hơi bất ngờ, vậy ra trong mắt em ấy, anh cũng là một phần của gia đình, em ấy không bỏ anh được sao? Khóe môi của người nào đó cong lên thật cao:
“Xin lỗi, anh cũng muốn đi cùng em lắm, nhưng anh cần ở lại đây chăm lo cho công ty của cha.”
“Vậy…”
Diệp Liên đột nhiên không biết phải làm sao, cô cũng hơi nhớ cha Diệp và mấy món mà cha nấu. Mặc dù gần đây cha Diệp chỉ quan tâm đến hai đứa em trai, nhưng dù gì cô đã lớn lên dưới sự chăm sóc của ông ấy.
Nhìn ra sự khó xử của cô, Hoắc Duẫn Hạo nói:
“Em ở lại đây đi, cuối tuần anh đưa em về thăm cha Diệp.”
“Cảm ơn anh, anh tốt nhất!”
Diệp Liên lập tức vui mừng, vùi đầu vào bụng anh cọ cọ. Anh buồn cười xoa xoa tóc cô rồi hỏi:
“Em có muốn nói chuyện với cha Diệp không?”
Cô gật đầu liên tục, mấy hôm nay cha Diệp gọi điện thoại cho cô nhưng cô không dám bắt máy, bây giờ có anh trai ở cạnh nên đỡ sợ hơn nhiều. Khi cô nhận được điện thoại từ tay anh, cô nghe được một tiếng thở dài thườn thượt của cha.
“Con giỏi quá nhỉ?”
“Con xin lỗi…” Diệp Liên co rúm người lại khi nghe giọng cha mình.
Diệp Thiên lại thở dài thêm một cái:
“Con cảm thấy mười mấy năm qua cha đối xử với con thế nào? Có để con bị thiệt cái gì không?”
“Dạ, cha rất thương con.”
Diệp Liên cũng rất thương cha mẹ, càng như vậy, cô lại càng đau lòng và không chấp nhận được việc mình là con nuôi. Cô muốn là con ruột của họ… Có lẽ là một lúc nóng đầu khiến cô không suy nghĩ cẩn thận đã bỏ đi, làm họ lo lắng. Cô nhỏ giọng nhận lỗi:
“Cha Diệp, con sai rồi… Cha đừng giận con.”
“Cha không giận, con ở đó có khỏe không?”
“Rất khỏe ạ.”
“Ừ, thật ra con ở cùng Duẫn Hạo cũng tốt, cha nhận được tin từ nó rồi, hai đứa nhớ chăm sóc lẫn nhau, khi nào về nhà thăm cha mẹ đều được.”
Giọng của ông mang theo chút tiếc nuối, nuôi con gái mười mấy năm trời, nói để nó đi là được à, ông cũng phải đấu tranh tư tưởng mấy ngày nay đấy. Ông cũng định khi Diệp Liên lớn lên sẽ cho nó biết những bí mật mà ông luôn cố giấu kín, nhưng không nghĩ tới con bé lại đột nhiên nghe được cuộc trò chuyện của ông và vợ về việc viếng mộ mẹ ruột của nó.
Diệp Liên rưng rưng nước mắt, nói:
“Con nhớ cha lắm.”
“Ừ, cha và mẹ cũng nhớ con.”
“M-Mẹ có giận con không?”
“Mẹ con còn cười bảo con gái lớn khó giữ đây này, nói là để con đi chơi cho biết.”
Diệp Thiên là một người đầu gỗ, thiếu EQ, mà con gái được ông nuôi dưỡng giống ông như đúc, chẳng biết nên nói là phúc hay họa. Vợ của ông thì thông minh hơn nhiều, nhìn việc gì cũng thoáng.
Mặc dù chỉ nói có mấy câu, nhưng Diệp Liên thật sự rất muốn khóc, cô tự trách chính mình ngu ngốc, sao có thể để cho cha mẹ lo lắng như vậy được? Còn dám bỏ nhà ra đi.
“Con xin lỗi, cuối tuần con sẽ về thăm cha mẹ.” Diệp Liên ôm điện thoại say sưa nói chuyện với cha mình.
Hoắc Duẫn Hạo ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, trong đầu thì vẫn tự hỏi thằng nhóc ngồi bàn bên đẹp trai mà em ấy nói là ai. Ai đẹp trai như anh? Anh không tin, ngày mai anh phải đi xác nhận mới được!
Năm nào bọn con gái bầu chọn top những chàng trai được yêu thích nhất không có tên anh chứ? Hừm, tốt nhất là phải cho em gái anh biết anh nổi tiếng đến mức nào, cho em ấy biết sự chênh lệch giữa anh và cái đứa đẹp trai kia là chênh lệch giữa trời và đất.
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại tiếng cười đùa của Diệp Liên cùng tiếng gõ phím lạch cạch của Hoắc Duẫn Hạo, khi anh làm việc thì cho dù bên cạnh có tiếng động gì cũng không bị ảnh hưởng, khả năng tập trung rất cao.
Mãi đến khi Diệp Liên ngủ quên trên giường, anh mới dừng lại, lặng lẽ đi tắt đèn.
Dù sao bọn họ cũng là anh em, ngủ chung là chuyện rất bình thường… Nhỉ?
________________________________________________