Nam Cung gia thống trị hơn nửa giới hắc đạo phía Bắc, phía Nam là con rồng kinh tế lớn Hoắc gia.
Diệp Liên thật ra rất may mắn khi đã gặp được Nam Cung Phi Vũ tại hòn đảo giữa biển, nơi bị bán đấu giá. Hắn không thường tự mình chạy đến đó mua đồ, nhưng không hiểu sao một lần nổi hứng ra ngoài lại có thể đụng trúng Diệp Liên.
Sau khi mua Diệp Liên về, Phi Vũ đưa cô về Nam Cung gia. Mặt ngoài, nhà bọn họ là một công ty chuyên về đá quý và các mặt hàng xa xỉ khác, nhưng ai ai cũng biết Nam Cung gia mấy đời là xã hội đen.
Ba tháng sống ở nhà họ, Diệp Liên dần quen với việc ở đây. Mỗi ngày, bác sĩ đều sẽ đến tiến hành điều trị cho cô. Mặc dù là bác sĩ nữ, nhưng khi cô ấy đến gần thì Diệp Liên vẫn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Để lại thuốc an thần xong, bác sĩ nói với Phi Vũ:
“Tình trạng của con bé thật ra vẫn còn khá tốt, chờ một thời gian nữa là sẽ đỡ thôi.”
“Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Bác sĩ gật đầu với hắn và khép cửa lại, bên trong phòng chỉ còn Diệp Liên ngồi trên giường cùng một con gấu bông. Cô ôm gấu bông, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
“Em có tâm sự phải không?”
“Không có ạ.”
“Anh cảm giác được.” Phi Vũ đứng cách con bé chừng hai mét, thấy con bé không có phản ứng gì khác thường mới nói tiếp: ”Nếu muốn ra ngoài cứ nói với anh một tiếng.”
Hắn đã điều tra kỹ càng nguồn gốc khiến Diệp Liên mắc chứng sợ người, cũng đã âm thầm đi xử lý đám cặn bã đó. Hắn chỉ để lại một tên duy nhất để tìm cho ra người đứng đằng sau, nhưng tên này cứng miệng, ba tháng nay đã bị hành hạ đến nỗi muốn chết không được, sống cũng không xong mà vẫn chưa chịu khai ra.
Phi Vũ sợ khi nhắc về chuyện cũ sẽ khiến Diệp Liên đau lòng nên chưa bao giờ hỏi cô mấy việc đó, hắn đang chờ cô chủ động nói cho hắn.
“Em nghỉ ngơi đi.” Hắn nói với Diệp Liên, nhìn cô một lúc lâu rồi mới đi ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Diệp Liên, cô ôm gấu bông, ngẩn người nhìn bầu trời qua cửa sổ trong suốt. Tuyết rơi rồi, mấy hôm nay Phi Vũ cho cô một cái điện thoại để cô liên lạc với người nhà, nhưng ngoài những lúc nhắn tin cho cha mẹ Diệp ra thì cô không động tới nó.
Cô muốn nhìn thấy mẹ Tiêu, muốn chơi đùa cùng chú Nhị Bình và được anh Duẫn Hạo dẫn đi dạo phố, nhưng cô không dám nói chuyện với họ, đặc biệt là Duẫn Hạo, bởi vì cô thấy mình đã bị vấy bẩn.
Tối đến, Diệp Liên đang ngủ say đột nhiên giật mình bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng và khắp trán cô. Đây đã là lần thứ bao nhiêu cô gặp ác mộng rồi?
Nam Cung gia không có cảm giác ấm áp giống như nhà cha mẹ Diệp, cũng không vui vẻ như Hoắc gia, nơi này quá mức tịch mịch. Người xung quanh luôn trưng ra vẻ mặt đang làm nhiệm vụ, cô thấy rất khó thích ứng. Vậy nên khi ngủ cũng không ngon giấc.
…
Bốn tháng sau đó, Duẫn Hạo kết thúc việc điều trị ở Mỹ và trở lại Hoắc gia. Tin tức đầu tiên mà anh nhận được khiến anh không thể chấp nhận nổi, đó là Diệp Liên từng bị bắt cóc và mất tích mấy ngày.
Anh ném điện thoại bàn về phía Nhị Bình, tức giận nói:
“Khi đó chú cũng nhận được tin tức này đúng không? Tại sao chú không nói cho cháu biết? Tại sao?”
Điện thoại bàn rơi mạnh xuống sàn, lật ngửa bên chân Nhị Bình.
Duẫn Hạo không dám tin là mẹ giấu anh, chú Nhị Bình cũng giấu anh, tất cả mọi người đều lừa gạt một người bệnh như anh. Bao nhiêu ngày cố gắng điều trị, chỉ mong về sớm để gặp Diệp Liên, nhưng về đến nơi thì không thấy cô đâu, lại nghe họ nói sau khi cô bị bắt cóc thì chưa từng trở về Hoắc gia!
“Cháu bình tĩnh một chút.” Nhị Bình giải thích. “Khi đó tình trạng của cháu không ổn định nên mẹ cháu nhất quyết muốn mọi người im lặng, chú cũng không có cách nào. Tất cả đều muốn tốt cho cháu!”
Gân xanh trên trán của Duẫn Hạo nhô lên, đôi mắt toát ra sát ý:
“Muốn tốt cho cháu thì cho cháu biết một chuyện thôi, là ai? Có tra ra được không?”
Nhị Bình nghĩ đến kết quả điều tra, hơi nhíu mày:
“Tất cả những kẻ tham gia vào vụ bắt cóc đều đã mất tích, người cuối cùng đang nằm trong tay Nam Cung gia.”
Nghe ông nói xong, Duẫn Hạo cầm lấy áo khoác mỏng dài trên ghế rồi đi ra ngoài. Bầu trời Hoắc gia hôm nay nổi gió to, giống như báo hiệu cho một đợt bão trái mùa.
Duẫn Hạo gọi cho phi công riêng của Hoắc gia, nói:
“Chuẩn bị hành lý, tôi muốn đến Nam Cung gia một chuyến.”
“Thiếu gia? Cậu đã có sự cho phép của chủ tịch chưa?”
“Còn biết tôi là thiếu gia của chú thì đừng nói nhiều.”
Duẫn Hạo không chờ được, anh vừa đáp máy bay về nhà chưa đến ba tiếng đã lại vội vàng đi tiếp.