Diệp Liên được đưa về một khách sạn năm sao, lần đầu cô đến loại địa phương này, lại còn đi một mình nên rất lo lắng, cả đêm chẳng thể ngủ nổi. Ngày mai cô sẽ gặp lại Hoắc Duẫn Hạo, anh ấy là gia đình của cô, là một trong những người yêu thương cô nhất!
Nhị Bình canh chừng bên ngoài cửa, ông lo mình vào phòng sẽ làm Liên Liên bé bỏng của thiếu gia sợ hãi nên không dám vào trong. Dù sao cũng quen với việc này rồi, đứng một lát là thiếu gia đến ngay thôi.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng qua khung cửa sổ, Diệp Liên đưa tay che mắt cho đỡ chói. Cô ngủ quên lúc nào chẳng biết, tỉnh dậy thì mặt trời đã lên quá ngọn cây.
Diệp Liên theo thói quen duỗi duỗi người, sau đó giật mình phát hiện bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một người con trai. Cô hoảng sợ bật lùi ra phía sau, suýt thì lăn xuống giường, may mà người kia nhanh tay ôm được cô và kéo cô lại.
Mùi hương nước hoa nhè nhẹ lướt qua chóp mũi, khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Duẫn Hạo phóng đại trong mắt Diệp Liên, anh cười nói:
“Em dậy rồi à?”
“?”
Diệp Liên ngơ ngác nhìn anh, nửa người trên của cô còn đang lơ lửng ra khỏi giường, được Hoắc Duẫn Hạo đỡ lấy.
“Anh đã nói khi em tỉnh dậy là sẽ nhìn thấy anh mà.” Hoắc Duẫn Hạo sờ sờ tóc cô.
“Anh.” Diệp Liên vui mừng nhào lên ôm cổ anh trai, đè anh ngã ra giường. Cô như một con bạch tuộc dùng cả tay và chân bám chặt lấy anh.
Hai người họ tuy rằng không cùng huyết thống, nhưng trong mắt Diệp Liên, anh ấy là gia đình của cô. Chỉ là sau này Duẫn Hạo chuyển nhà đi nơi khác, thỉnh thoảng mới ghé về thăm nên tình cảm thân thiết giữa họ cũng gián đoạn, cô còn tưởng anh ấy đã quên mình rồi.
Hoắc Duẫn Hạo bị ôm mà buồn cười, anh vỗ nhẹ lên lưng cô:
“Xuống nào, em ôm anh chặt quá, anh thở không được.”
Diệp Liên chần chờ một lát mới buông anh ra, nhưng vẫn ngồi trên người anh như cũ. Hoắc Duẫn Hạo cảm thấy không được tự nhiên với cái tư thế này nên vội nói:
“Liên Liên, em lăn xuống nhanh lên!”
Lúc này Diệp Liên mới chịu nghe lời bò sang bên cạnh ngồi, mắt nhìn chằm chằm vào anh như thể sợ anh biến mất. Lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy Duẫn Hạo, anh ấy cao hơn trước rất nhiều, hai người ngồi ở trên giường nhưng cũng có thể thấy được hai bên không thể so sánh. Diệp Liên rất nhỏ bé, chỉ cao có một mét năm mươi mấy, còn Duẫn Hạo mười sáu tuổi cũng đã một mét tám rồi.
Duẫn Hạo sờ sờ tóc cô, được nhìn khuôn mặt mỗi ngày mình ngắm trong điện thoại đang ở gần trong gang tấc khiến tâm trạng anh tốt hơn hẳn.
“Bé ngoan, sao nửa đêm em lại chạy ra đường thế? Nếu anh không cho người theo bảo vệ em thì phải làm sao đây?”
“Em…” Diệp Liên buồn bã nhìn anh. “Em phát hiện ra cha Diệp nói dối em.”
Khi cô nói ra lời này, khuôn mặt của Hoắc Duẫn Hạo hơi sượng, anh cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh và hỏi cô:
“Nói dối cái gì?”
“Em không phải con ruột của cha…” Diệp Liên ngồi co lại, ôm đầu gối rồi thở dài một hơi. “Cả nhà ai cũng muốn lừa em, em không muốn về nhà đâu.”
Hoắc Duẫn Hạo đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Đừng buồn, nếu em không muốn về nhà thì qua nhà anh đi. Dậy, anh đưa em đi ăn sáng.”
“Vâng ạ.”
Anh chờ Diệp Liên sửa soạn xong liền đưa em ấy ra ngoài đi ăn sáng, sau đó dẫn con bé lên phi cơ riêng của Hoắc gia. Lần đầu đi máy bay, Diệp Liên bị choáng không nhẹ, lúc về đến Hoắc gia thì vừa mệt vừa khó chịu, dáng đi xiêu vẹo không chịu nổi.
“Thiếu gia về rồi.” Quản gia tuổi đã cao vẫn rất khỏe mạnh chạy ra đón hai người bọn họ. Ông sớm nhận được tin từ Hoắc Duẫn Hạo, biết cậu nhóc sẽ mang Diệp Liên về nên cũng đã chuẩn bị phòng. “Tôi đưa tiểu thư về phòng trước.”
Hoắc Duẫn Hạo đỡ Diệp Liên qua chỗ ông rồi nói:
“Làm phiền chú, phải rồi, cha cháu đã về chưa ạ?”
Quản gia cười gượng: “Cha ngài đưa mẹ ngài đi du lịch ở Tây Ban Nha, tháng này chắc là không về đâu."
Hoắc Duẫn Hạo đỡ trán, nói: “Được rồi, chú đưa Diệp Liên vào phòng trước đi. Sau đó thì làm thủ tục nhập học cho em ấy.”
Nhìn mặt con bé như sắp ngất đến nơi, hôm qua thì bị tiếng súng làm cho hoảng hốt, hôm nay bị tiếng phi cơ trực tiếp dọa cho mất hồn.
“Vâng, thiếu gia nghỉ ngơi đi.”
Quản gia đỡ Diệp Liên, chỉ thấy cô bé hé đôi mắt to tròn đáng yêu nhìn mình, miệng lẩm bẩm: “Đến nhà rồi ạ?”
“Đến rồi đến rồi.” Quản gia dẫn Diệp Liên về phòng riêng, biệt thự Hoắc gia rộng như vậy tất nhiên cái gì cũng có, phòng thì càng không thiếu.
Hoắc Duẫn Hạo chờ cho Diệp Liên khuất bóng rồi mới trở về phòng mình, nghĩ đến cha mẹ cứ cách mấy tháng lại tung tăng đi du lịch bỏ mình ở nhà, anh khóc không ra nước mắt. Cái gì mà vì đại nghiệp của tập đoàn MR nên phải cố gắng? Anh biết thừa cha có âm mưu khi bắt anh phấn đấu lên chức phó giám đốc, kế tiếp có lẽ là giám đốc, rồi sau đó sẽ nhường cái ghế tổng giám đốc lại cho anh và cao chạy xa bay chứ gì?
Mấy năm trước, vì để Hoắc Duẫn Hạo chịu khó học hành, Hoắc Tư Thần - cha của anh, thậm chí còn chơi trò cắt đứt liên lạc của anh với Diệp Liên và nói rằng:
“Khi nào bò lên được vị trí phó tổng thì con muốn làm gì cũng được, trước đó, cha phải cho con chịu khổ một chút.“
Hoắc Duẫn Hạo tin rằng bản thân không có cái khổ nào không vượt qua được, nhưng cái chịu khổ mà cha nói không ngờ lại là tách anh ra khỏi em gái yêu quý! Chết tiệt!
Bây giờ em ấy quay lại rồi, anh cũng có thể làm tròn trách nhiệm của một người anh. À, trước tiên phải giải quyết với “người nhà” của em ấy đã, nếu không họ lại đăng tin tìm người mất tích thì khổ.
Hoắc Duẫn Hạo cười nói:
"Chú, Diệp Liên đang ở chỗ cháu, chú đừng lo lắng nhé. Cháu còn có việc nên không nói cụ thể với chú được."
Không đợi đối phương phản đối, anh lập tức nhanh tay cúp máy. Diệp Liên đến đây rồi thì mọc cánh cũng đừng hòng thoát khỏi tay anh.
______________