Khi Hoắc Duẫn Hạo biết được lòng mình, anh bắt đầu có chút né tránh ánh mắt của em gái yêu quý. Anh vội vàng rời khỏi nhà khi Diệp Liên còn đang ngủ say, sau đó buổi chiều thì chạy qua công ty với cha, tối về mới giúp cô kiểm tra phần bài tập mà anh giao.
Bởi vì Hoắc Duẫn Hạo bận rộn nên Diệp Liên cũng không làm phiền anh, ở trên lớp dần thân hơn với Lập Trì.
Hắn trông có vẻ bất cần đời vậy thôi nhưng thực chất vô cùng thông minh, khi hắn nhìn thấy cô giải bài sai công thức, hắn đã sửa lại giúp cô.
Lập Trì cầm lấy tập đề cương, nheo mắt hỏi: “Ai soạn thứ này cho cô vậy?”
“Anh trai.” Diệp Liên thành thật nói.
“Anh trai? Thật không? Anh trai cô thông minh như vậy, còn biết khoanh vùng đề thi, mà nhìn lại cô…”
Nghe hắn có ý chê mình, Diệp Liên tức giận giẫm chân hắn một cái rồi nói:
“Cậu muốn chết à?”
“A, đau!” Lập Trì cảm giác tê rần cả người, vội vàng ôm chân kêu lên.
Cái cô gái nhỏ này bạo lực hơn vẻ ngoài nhiều lắm, động một tí là đánh là nhéo hắn, nhưng mà không hiểu sao hắn lại rất hưởng thụ. Vui vẻ hưởng thụ.
Diệp Liên thấy hắn kêu ca thì tha cho hắn một lần, hai người ở trên lớp lúc nào cũng rôm rả như vậy khiến bạn học xung quanh chú ý. Lập Trì là một tên coi thường việc học hành, hắn thích tụ tập với bạn bè đi đánh nhau, chơi game, chạy nhảy bên ngoài và thường xuyên cúp học nữa. Nhưng sau khi Diệp Liên chuyển đến thì hắn thay đổi không ít, thậm chí nói nhiều hơn hẳn.
Lập Trì dáng người rất cao, ngũ quan cũng đẹp, khi cười lên còn lộ ra chút xấu xa mà các cô gái rất thích. Vậy nên, nhiều người dần để tâm tới Lập Trì. Về phần Diệp Liên thì ngay từ đầu đã không được các bạn nữ sinh khác yêu thích, ngược lại thì vẻ ngoài xinh xắn của cô thu hút kha khá nam sinh.
Giờ ăn trưa, Diệp Liên như thường lệ muốn đi tìm chú Nhị Bình để lấy cơm, nhưng đến giữa đường thì bị một bạn nam cao to chặn lại. Cô cảnh giác lui về sau một bước, thấy người nọ móc trong túi ra thứ gì đó, cô giật mình nói:
“Cậu muốn làm gì?”
Nam sinh đầu đinh đối diện nhét vào tay Diệp Liên một bức thư tình rồi đột nhiên lớn tiếng nói:
“Xin chào, tôi rất thích cậu, mong cậu sẽ nhận thứ này!”
“?” Diệp Liên khó hiểu nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta nói xong vội vàng chạy đi, giữa đường còn đâm phải người khác suýt ngã.
Cô mới chuyển trường mấy ngày đã có người thích rồi ư? Còn tỏ tình với cô nữa? Trái tim Diệp Liên đập như muốn vỡ tung, cô sờ gò má nóng bừng của mình, lại sờ bức thư tình vừa được nhận, cả người lâng lâng khó hiểu.
Đám người xì xào một lúc rồi dừng lại, Diệp Liên sợ họ bàn tán về mình nên chạy đi tìm chú Nhị Bình. Mấy hôm nay dì giúp việc hay chuẩn bị cơm cho cô mang theo vì cô hay dậy trễ, không kịp ăn sáng.
Nhị Bình nhìn thấy bức thư trên tay Diệp Liên thì hoảng hồn:
“Liên Liên, cháu cầm cái gì đấy?”
“A? Là thư tình đó ạ.” Diệp Liên vui vẻ. “Bức thư tình đầu tiên trong đời cháu.”
Hai người ngồi ở một góc sân trường, dưới bóng cây mát mẻ thoải mái, thích hợp để nghỉ trưa.
Nhị Bình vỗ trán một cái, sau đó không nghĩ ngợi đã nhắn tin báo cho thiếu gia nhà mình bằng một dòng tin nhắn:
“Thiếu gia, có người tỏ tình với Liên Liên!!!!!!!!!”
Ông chủ gửi rất nhiều dấu chấm than để tỏ rõ nỗi lòng của mình. Chuyện này nghe thì không có gì nghiêm trọng, nhưng thật ra nó rất nghiêm trọng. Ông nhìn ra được thiếu gia hình như có ý với Liên Liên là từ sau vụ việc băng vệ sinh kia, thiếu gia ghen với tên nhóc Lập Trì cùng lớp Liên Liên đây mà.
Báo cáo xong, ông còn tìm đường lui cho mình bằng cách nói:
“Lúc nãy bạn học kia tỏ tình cháu thì xung quanh có nhiều người không?”
“Có ạ, làm sao vậy chú?”
“Ừm, thì tin đồn trong trường lan nhanh lắm.”
Nói xong ông đã nhận được tin hắn của thiếu gia hỏi mình đang ở đâu, ông lập tức đáp ngắn gọn rồi tìm cớ chuồn trước. Diệp Liên không nghi ngờ gì, đưa tay vẫy ông rồi ăn cho xong phần cơm sáng kiêm cơm trưa của mình.
Lúc cô đang dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên bàn thì thấy Hoắc Duẫn Hạo đi tới tìm cô, anh ngồi xuống đối diện, nheo mắt nhìn cô và hỏi:
“Thằng nhóc vừa tỏ tình với em là thằng nào?”
“Anh nghe ai nói rồi ạ?”
“Anh hỏi thằng nhóc đó là ai?” Hoắc Duẫn Hạo thấy có chút không vui. “Phải Lập Trì không?”
“Không phải. Em cũng không biết là ai, dù sao thì em không định đọc thư đâu, đọc xong sợ khó từ chối.” Diệp Liên lắc đầu.
Nghe em gái nói sẽ từ chối, Hoắc Duẫn Hạo hài lòng xoa xoa tóc cô rồi cầm lấy bức thư kia, nói:
“Tốt, ngoan lắm, cái này anh tịch thu.”
“Anh lấy nó làm gì vậy?” Diệp Liên rất bình thản dù là anh trai đang muốn cầm thư tình của cô đi.
Hoắc Duẫn Hạo liêm chính nói:
“Anh vứt đi giúp em đó, dù sao em cũng không định đọc.”
“Không đọc, nhưng vứt đi thì tội lỗi lắm…” Diệp Liên nói.
“Vậy anh sẽ không vứt, anh giúp em bảo quản.”
“Ừm… Tùy anh vậy.” Diệp Liên thấy anh có vẻ quan tâm bức thư nên cứ mặc anh.
Hoắc Duẫn Hạo liếc mắt thấy có người nhìn bọn họ thì dặn dò:
“Em ăn xong về lớp đi, anh đi trước.”
“Vâng ạ.”
Anh kẹp bức thư tình trong tay, mang nó về tận văn phòng hội học sinh, sau đó mở ra nghiên cứu. Anh cũng muốn xem xem ai đánh chủ ý lên Liên Liên của anh, con bé mới chuyển trường mấy ngày đã tỏ tình với con bé rồi?