Hải Điền tìm người quen ở lân cận thành phố để đưa Phi Vũ đi phẫu thuật gấp, trên đường đi đụng độ không ít người mai phục sẵn, suýt chút nữa họ đã không về được.
Tài xế trên xe vốn là một tay đua chuyên nghiệp mà Nam Cung gia bồi dưỡng ra, khả năng không tệ, nhưng vì chiếu cố thiếu gia đang bị thương, hắn không thể quá liều mạng. Hải Điền nhiều lần phải rút súng ra, đã để lộ vị vũ khí nóng, cảnh sát rất nhanh sẽ đuổi theo đến nơi.
Sau khi cắt đuôi được người phía sau, Hải Điền gọi thêm người tới, toàn bộ xe đều không có biển số và giống nhau như đúc. Ông dặn dò:
“Gây náo loạn càng lớn càng tốt, yểm trợ cho tôi và thiếu gia.”
“Vâng. Anh Điền, cô gái kia cũng đang được đưa đến chỗ anh.”
Nghe bên dưới báo cáo, Hải Điền gật đầu:
“Ừ, không thể để mất Nước Mắt Hải Thần được, đó là tín vật của Nam Cung gia.”
Sắp xếp xong bệnh viện tư mà Nam Cung gia quen biết, Hải Điền tiến hành điều chỉnh kế hoạch và ra lệnh cho cấp dưới mau chóng tìm lối thoát.
Lúc này, Phi Vũ được đưa vào phòng cấp cứu để phẫu thuật. Trên người anh có quá nhiều vết máu, đầu, cổ, vai, quần áo những nơi đó đã nhuộm đỏ một mảnh.
Hải Điền ở bên ngoài đã lo lắng đến nỗi mắt đỏ lên, ông không ngừng đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Thiếu gia mà có mệnh hệ gì thì ông cũng chẳng muốn sống nữa. Mạng của ông là của thiếu gia, cả đời này ông chỉ bán mạng vì một người duy nhất. Nếu không phải thời gian này có quá nhiều việc xử lý, ông có thể đến đón cậu ấy sớm hơn.
Các bác sĩ tiến hành phẫu thuật gắp viên đạn ra cho Phi Vũ nhưng vì cả động mạch và tĩnh mạch cùng bị chèn đứt nên quá trình này rất khó khăn. Sau hơn năm tiếng đồng hồ, trời gần sáng, ca phẫu thuật rốt cuộc kết thúc.
…
Tại một bệnh viện khác, Mộc Thuần cũng đã dần tỉnh táo lại, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí làm cô nhíu chặt mày. Khắp người cô có kha khá vết bầm do cú ngã từ cầu thang, tay trái vốn còn chưa hoàn toàn hồi phục lúc này một lần nữa bị nứt xương.
Thấy cô tỉnh, y tá bên cạnh hỏi han:
“Cô cảm thấy thế nào rồi?”
Mộc Thuần quá yếu, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, giọng cô khàn hẳn đi:
“Cho tôi hỏi là lúc tôi được đưa vào bệnh viện còn người nào khác đi cùng không?”
“Người đưa cô đến đây sau khi đóng tiền viện phí thì đi mất rồi, là một người đàn ông cao lớn, chắc khoảng bốn mươi tuổi gì đó. Lúc cô đến đây chỉ có một mình thôi.”
Một mình? Mộc Thuần lo lắng, cố gắng nâng đầu lên để nhìn quanh, nhưng vừa nhúc nhích thì cả người đau nhức làm cô rên ra tiếng. Y tá vội nói:
“Cô đừng cố quá, hiện tại cô cần nghỉ ngơi.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi của bác sĩ nam:
“Mau lên! Bên này cần người!”
“Tôi đi trước đây, hình như lại có bệnh nhân được chuyển từ bên kia qua rồi. Nếu cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì nhấn nút ở đầu giường, tôi sẽ lập tức chạy đến.”
Nói xong, cô nàng vội vàng ôm đồ rời khỏi phòng bệnh, để Mộc Thuần một mình ở nơi đó.
Mộc Thuần sờ khắp người muốn tìm điện thoại, nhưng không biết nó đã rơi từ lúc nào. Cô muốn tìm Phi Vũ, hiện tại anh thế nào rồi? Lúc đó anh bị trúng đạn, lại còn ngã cầu thang, chắc chắn rất đau. Hai mắt cô đỏ lên, gò má đột nhiên cảm giác được sự ẩm ướt. Khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng Mộc Thuần sợ hãi. Cô run rẩy khép chặt mắt lại, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh.
“Đừng kích động, đừng kích động, không sao đâu, anh ấy nhất định không sao đâu.”
Cô nhớ lúc đó nghe thấy tiếng gọi “thiếu gia”, vậy nghĩa là người của Phi Vũ đã đến kịp và đưa anh đi rồi. Cô không cần phải sợ, không cần lo gì cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Mặc dù đã nỗ lực trấn an chính mình, nhưng cô không ngăn nổi trái tim đang đập nhanh và vội, nước mắt cũng như mưa rơi xuống. Nếu Phi Vũ xảy ra chuyện thì cô phải làm sao đây? Cô còn chưa kịp nói yêu anh, cô còn chưa cùng anh về nhà ra mắt gia đình mà!
Kinh hoảng, bối rối, lo lắng, một loạt cảm xúc tiêu cực vây chặt lấy Mộc Thuần khiến cô vô cùng khó thở. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà bằng đôi mắt đỏ hoe, sụt sịt mấy tiếng rồi cố gắng bò dậy.
Cô giơ tay ra mới phát hiện tay mình đang cắm một sợi dây để truyền nước biển, tay bên kia thì bị bó thành cục bột. Có vẻ như dưới sự bảo vệ của Phi Vũ, cô không bị chấn thương gì nghiêm trọng, nhưng tình trạng này cũng phải nằm viện đôi ba ngày.
“Không có điện thoại, làm sao tìm Phi Vũ bây giờ?” Mộc Thuần lẩm bẩm, run rẩy lau đi nước mắt.
Bây giờ cô còn yếu như vậy, muốn đi lại cũng khó khăn nói gì đến việc tìm anh. Trước hết phải nghe lời y tá, nghỉ ngơi cho tốt, đợi hồi phục rồi thì muốn làm gì cũng được.
Nghĩ vậy, Mộc Thuần từ từ nằm xuống giường. Cơ thể cô như đang phát ra tiếng kêu gào vì phải chịu quá nhiều áp lực. Cô mệt mỏi khép mắt lại, trong đầu không ngừng nghĩ đến Phi Vũ, nghĩ đến Vương Cẩm. Hai người họ rốt cuộc đang ở đâu?
Qua một lúc, Mộc Thuần mở mắt ra. Cô không ngủ được. Dù tay chân rã rời, toàn thân đau nhức cần nghỉ ngơi nhưng vẫn không ngủ được. Cô vẫn mãi lo lắng về sự an nguy của Phi Vũ, liên tục cầu trời đừng để anh xảy ra chuyện.
Từ trước đến giờ cô chưa từng để ý ai hơn bản thân mình ngoại trừ anh, anh là một ngoại lệ trong cuộc sống của cô. Cô chỉ mong hai người có thể yên ổn ở cạnh nhau mà sao khó thế này? Tại sao bệnh viện bên kia lại cháy, lại bị đánh bom? Chẳng lẽ là… do Phi Vũ?
Càng nghĩ, Mộc Thuần càng thấy mình tưởng tượng quá nhiều. Làm sao có thể chứ! Anh ấy cũng không phải xã hội đen.