Ba người đến đồn cảnh sát để làm việc, Phi Vũ bị gọi vào phòng riêng nói chuyện, còn hai cô gái thì ở bên ngoài chờ đợi.
Mộc Thuần đưa mắt nhìn căn phòng khép kín cửa kia, trong lòng có cảm giác hơi lo lắng. Phi Vũ vẫn còn rất ngây ngô, nhiều lúc chẳng khác gì đứa trẻ con ba tuổi, hy vọng anh không làm ra chuyện gì khiến người ta tức giận.
Vừa nghĩ đến đó, cửa phòng mở ra, vị cảnh sát viên phụ trách vuốt trán bước về phía Mộc Thuần, miệng còn lẩm bẩm:
“Điên mất thôi.”
“Sao vậy ạ?” Mộc Thuần dò hỏi.
“Anh ta không nhớ cái gì hết, chẳng có một chút chuyển biến nào. Còn nữa, anh ta cứ bảo tôi đừng đưa anh ta về nhà, anh ta muốn ở lại với vợ.”
Nói đến đây, ông nhìn Mộc Thuần một lúc:
“Trong thời gian này cô không làm gì anh ta đó chứ? Chẳng hạn như tẩy não?”
“...”
Nhìn mặt cô giống kẻ chuyên đi lừa gạt người khác lắm à? Mộc Thuần co giật khóe môi, không nói thêm được lời nào. Loading...
Không có kết quả gì, ba người đành ngậm ngùi rời khỏi đồn cảnh sát. Vương Cẩm chở Mộc Thuần và Phi Vũ ra ngoài đi dạo phố. Từ lúc rời nhà đến giờ sắc mặt của Phi Vũ vẫn luôn rất kém, anh không cười nói như bình thường mà cứ im lặng đi theo bọn họ, việc này khiến Mộc Thuần rất khó xử.
Vương Cẩm không nhận ra sự khác thường của anh, liên tục ở bên cạnh cười nói:
“Anh thích ăn gì? Trong trung tâm mua sắm này có nhiều nơi bán đồ ăn ngon lắm đó.”
Vương Cẩm nhân lúc Mộc Thuần không chú ý đưa tay về phía Phi Vũ như muốn nắm tay anh, động tác ấy làm anh khá bất ngờ, rụt tay về, híp mắt nhìn cô nàng:
“Tôi chỉ thích cơm Mộc Thuần nấu.”
Thấy anh tránh né, Mộc Thuần cũng không hề ái ngại, vẫn bình tĩnh đáp:
“À? Đúng thật Mộc Thuần rất giỏi bếp núc, nhưng bên ngoài có đầu bếp chuyên nghiệp, anh nên thử tay nghề của họ xem sao.”
Mộc Thuần vẫn luôn bận rộn quan sát menu của mấy quán ăn đi ngang qua nên không chú ý lắm, lúc này đột nhiên cảm giác được tay mềm mềm, cô ngẩng đầu lên, phát hiện Phi Vũ đang giữ chặt tay cô và nói:
“Đúng thật bên ngoài có đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng vợ nấu ăn vẫn ngon nhất.”
Khuôn mặt cô nháy mắt trở nên đỏ bừng, bình thường anh gọi cô là vợ cũng thôi, nhưng có thêm Vương Cẩm ở bên cạnh nhìn chằm chằm thì cảm giác khá kỳ lạ. Cô định rụt tay về, kết quả anh lại siết chặt tay cô rồi nói:
“Vợ ơi, chúng ta về nhà được không?”
“Anh không thích đi chơi à?” Mộc Thuần khó hiểu.
Vương Cẩm ở bên cạnh cũng lên tiếng, mắt hơi liếc qua tay của hai người:
“Trung tâm mua sắm quá đông đúc, Phi Vũ có lẽ không thích ứng được?”
Mộc Thuần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
“Vậy chúng ta ra ngoài đi. Tớ đột nhiên thèm thịt nướng.”
“Vợ muốn ăn thịt nướng? Anh cũng muốn.”
Vương Cẩm nhếch lông mày nhìn Phi Vũ:
“Không phải anh vừa nói muốn về à?”
Anh vươn tay ôm eo Mộc Thuần, đứng sau lưng cô trưng ra vẻ mặt hiển nhiên:
“Quyết định của vợ là quan trọng nhất.”
Không biết anh trúng bùa mê gì mà cứ bám dính lấy Mộc Thuần, dù hơi ngốc nghếch nhưng lại tỉnh táo trước Vương Cẩm, điều này khiến cô nàng rất bực mình. Đây là một người thần trí không rõ ràng? Muốn tiếp cận cũng khó như lên trời nữa…
Vương Cẩm có chút bực bội, trước mặt hai người kia lại không dám thể hiện ra mà chỉ cười nói:
“Vậy thì đi ăn thịt nướng.”
Ba người nói xong rời khỏi trung tâm mua sắm, trên đường về có một quán vỉa hè mà Mộc Thuần thường ghé ăn, vừa dừng lại cô đã xin phép đi vệ sinh. Trên bàn ăn chỉ còn mỗi Vương Cẩm và Phi Vũ, anh ngoan ngoãn ngồi chờ vợ mình, xoay qua xoay lại thì thấy cô nàng nào đó tự ý đổi vị trí. Anh hỏi:
“Sao lại qua đây?”
“Tôi ngồi cạnh anh không được sao?” Vương Cẩm cười tủm tỉm.
Mặc dù Phi Vũ không rõ tại sao cô ta cứ lại gần mình, nhưng anh thấy khó chịu:
“Không được. Chỗ này là của vợ.”
Vương Cẩm nhíu mày nói:
“Phi Vũ, anh nhầm rồi, Mộc Thuần không phải vợ anh!”
Thấy anh không nói gì mà nâng mắt nhìn mình, cô nàng nói tiếp:
“Cô ấy chỉ nhặt được anh ở bên ngoài thôi, hai người không có quan hệ gì cả.”
Mặc dù lời Vương Cẩm nói đều là thật, Phi Vũ cũng đã dần hồi phục nên hiểu chuyện hơn nhiều, nhưng trong lòng anh, Mộc Thuần vẫn rất đặc biệt. Anh nói:
“Cô ấy đã cứu tôi.”
“Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cứu anh. Bất kỳ là ai cũng sẽ cứu giúp anh thôi.” Vương Cẩm lắc đầu. “Anh đừng ảo tưởng về vị trí của bản thân trong lòng cô ấy nữa. Cô ấy chỉ tốt bụng thôi, nếu đổi lại là một người khác không phải anh, cô ấy cũng sẽ cứu giúp.”
Trước đó Phi Vũ chưa bao giờ để mấy lời của Vương Cẩm lọt tai mình, nhưng bây giờ anh có chút dao động. Anh phát hiện đúng thật như cô ta nói, Mộc Thuần là một người tốt, cô cứu anh vì xuất phát từ lòng thương người. Mà anh, chưa từng được cô công nhận. Mỗi lần đều cấm anh gọi cô là “vợ”, muốn nhanh chóng tìm ra người nhà của anh.
Thấy sắc mặt của Phi Vũ hơi thay đổi, Vương Cẩm như bắt được thứ gì đó, lại nói:
“Cô ấy có xem anh là chồng không? Hay chỉ vì muốn làm tròn trách nhiệm cứu người mà nuôi anh?”