...
Trời mưa lớn làm giao thông trên đường cực kỳ bất tiện, từng làn mưa lớn tạt vào kính xe làm mất phương hướng. Hoắc Hạo Nhiên dựa theo định vị do con trai anh lén cài vào điện thoại cho mẹ nó, lái xe theo định vị phát ra. Anh còn nhớ rất rõ xe anh đã vượt qua ba cánh rừng lớn ngay khi mưa vừa bắt đầu đổ xuống.
Sau đó anh lại lái xe đuổi theo gần mười mấy km đường khu dân cư và đến tới chỗ này thì mất dấu, vì
sóng điện thoại quá yếu rồi tắt hẳn, nên định vị lúc này không còn là thứ anh có thể dựa vào.
Chỉ có thể dựa vào bản thân.
Suốt một giờ đồng hồ, Hoắc Hạo Nhiên phải lái xe tới lui khu này vừa tìm kiếm, vừa xác định phương hướng địa hình của nơi này, xung quanh có thể ra rừng cây, phía trước chỉ cách một đám ruộng, không còn lối đi nào khác, anh lúc nãy dựa theo định vị đến đây thì mất dấu.
Có lẽ khu này là một trấn khác còn hẻo lánh hơn chỗ nhà ông bà Miểu, anh nghĩ.
Hoắc Hạo Nhiên bước xuống khỏi xe, những làn mưa rét lạnh bắt đầu tạt mạnh vào người anh.
Bọn người bắt cóc kia còn có thể mang cô gái của anh đi đâu, ngoại trừ ánh sáng trắng từ xe anh rọi thẳng ra phía trước, xung quanh chỉ là một mảnh mờ mịt đen tối, mưa gió lại nổi lên không ngừng làm người ta không khỏi cảm thấy rét lạnh đến xương.
Tắt đèn xe, Hoắc Hạo Nhiên rọi đèn pin trên điện thoại lần từng chút một đi qua đám ruộng, anh đoán bên kia chắc chắn có dân cư ở, mà bọn người này chắc chắn là ở phía bên kia cánh ruộng, anh suy đoán bọn bắt cóc kia có thể cần tiền, hoặc còn có một mục đích khác, lý do vì Vũ Yên cũng nên. Một cô gái xinh đẹp như vợ anh, có thằng đàn ông nào không động lòng?
Chỉ nghĩ đến đây, Hoắc Hạo Nhiên đã nóng ruột đến phát điên, nếu chỉ đơn thuần là bọn người kia muốn tiền, vậy thì bao nhiêu anh cũng sẽ chi, nhưng nếu không phải muốn tiền, mà là muốn người, vậy thì Vũ Yên của anh...
Khốn kiếp!
Hoắc Hạo Nhiên siết chặt nắm đấm, một khoảng bóng tối đã phần nào che đi khuôn mặt rét lạnh, hung tàn năm nào của anh. "Không cần biết bọn mày là ai, nếu cô ấy mất đi một cọng tóc nào, Hoắc Hạo Nhiên tao sẽ khiến bọn mày phải hối hận không kịp."
Anh vừa đi vừa lẩm bẩm, đôi mắt màu hổ phách sáng quắc lên như một loài săn đêm.
Đã bao lâu rồi, một nửa con người của Hoắc Hạo Nhiên mới được thức tỉnh. Mà lại đám người Tôn Kỳ lần này hoàn toàn không biết bọn chúng đã đánh thức một Hoắc Hạo Nhiên tàn bạo máu lạnh khác...
...
Bên cánh ruộng này, một con hẻm nhỏ dẫn đến một khu chung cư bị bỏ hoang từ lâu, đây cũng chưa được gọi là khu chung cư bởi vì nó chỉ đang trong quá trình được xây dựng, do bị đình chỉ nên không thể thi công tiếp...
Bên trong khu nhà hoang, bốn tên đàn em còn lại của Tôn Kỳ đang hết sức khuyên hắn, vì lúc nãy bọn chúng nghe được cuộc đối thoại của Tư Đồ Miểu và Tôn Kỳ. Bọn chúng cũng nghe được hai người cùng nhắc tới một cái tên Hoắc đại thiếu gia gì đó của Hoắc gia. Nhưng cả bọn lại mờ mịt không nhớ tới người họ Hoắc mà lão già Tư Đồ Miểu nhắc đến có phải là Hoắc Hạo Nhiên năm đó đụng độ với bọn chúng hay không? Nhưng nếu thật sự là tên kia, vậy thì bọn chúng thảm.
Chuyện năm đó, sau tang lễ của Tiệp Như, Hoắc Hạo Nhiên có quên biết một cô gái tên Tôn Khả, có thể coi cô gái mang tên Tôn Khả này chính là bạn gái của Hoắc Hạo Nhiên thời đại học. Nhưng lúc đó Hoắc Hạo Nhiên lại hoàn toàn không biết, Tôn Khả tiếp cận anh hoàn toàn có mục đích, cô ta tiếp cận anh mục đích chỉ để đến gần Tư Đồ Khanh, thứ cô ta muốn chính là vị trí thiếu phu nhân của nhà Tư Đồ.
Lúc đó Hoắc Hạo Nhiên hoàn toàn là một chàng trai vô cùng ấm áp, trong anh lúc nào cũng luôn chất chứa một nụ cười hiền hòa như gió xuân tháng tư. Nhưng Cuối cùng, vì biến cô kia mà trở thành một tên thiếu gia máu lạnh, vô tình.
Bị lừa dối và bị lợi dụng, đó là hai thứ cảm giác khiến con người ta đau nhất, mà Hoắc Hạo Nhiên trong một khắc, anh phải nếm đủ cả hai thứ mùi vì đau khổ kia. Vừa bị lợi dụng, vừa bị lừa dối, bản thân cũng suýt mất mạng vì tai nạn do chính Tôn Khả dàn dựng.
Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Tôn Khả, cô ta đầu tiên vì ái mộ Tư Đồ Khanh nên tiếp cận Hoắc Hạo Nhiên, sau đó lại năn nỉ anh trai cô ta chính là Tôn Kỳ hãm hại Tiệp Như để cô ta có thể trở thành thiếu phu nhân nhà Tư Đồ, sau khi thành công hãm hại Tiệp Như, cô ta lại tiếp tục dàn dựng tai nạn để lừa Hoắc Hạo Nhiên vào chỗ chết.
Nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, Tiệp Như chết, Tư Đồ Khanh cũng biệt tung tích. Còn Hoắc Hạo Nhiên anh vô tình nghe được tất cả mọi kế hoạch của Tôn Khả khi cô ta nói với bọn bắt cóc, kết quả sau đó của cô ta thật sự thảm khi làm cho Hoắc Hạo Nhiên nổi giận, trước con mắt rét lạnh của anh, Tôn Khả bị dày vò bởi cảm giác ham muốn đàn ông do tác dụng của xuân dược đem lại, chết dần chết mòn.
Mà lại chuyện này lại dính dáng đến Tôn Kỳ không ít, nên bọn đàn em của hắn ít nhiều cũng biết biến cố năm đó hoàn toàn là để hại Hoắc Hạo Nhiên, không một ai rõ ràng nguyên nhân sâu sa bên trong, chuyện này chỉ có bản thân Hoắc Hạo Nhiên là biết rõ nhất, đó cũng là lý do vì sao anh lại chán ghét phụ nữ. Còn về chuyện Phương Vũ Yên sau đó xuất hiện trong cuộc sống của anh lần đầu tiên vào 4 năm trước chính là một bước ngoặc lớn nhất.
Bốn tên thuộc hạ bàn bạc với nhau một lát, một đứa liền mạnh dạn lên tiếng, "đại ca, hay là chúng ta mặc kệ con nhỏ kia ở đây đi, bọn em không muốn đối đầu với thằng điên họ Hoắc đó đâu."
Tôn Kỳ đang ngồi trên một bờ tường đã bị đổ nát, tay cắp điếu thuốc đã cháy đến một nửa, hắn thâm sâu mà nhìn ra bên ngoài trời mưa dần tạnh bên ngoài, lạnh nhạt lên tiếng, "Bọn máy sợ thì cút hết đi." Hắn ném điếu thuốc đang cháy xuống đất, mũi giày nhanh chóng giẫm nát điếu thuốc kia, giọng âm u: "Có điều, rời khỏi Tôn Kỳ tao, tụi mày sẽ bị bọn cớm giẫm nát như điếu thuốc dưới chân tao đấy, có biết chưa?''
Cả bọn sợ xanh mặt, thật sự như Tôn Kỳ nói, cả bọn năm đó dính đến vụ tử nạn của con dâu nhà Tư Đồ, rồi lại liên quan đến vụ tai nạn của đại thiếu gia nhà họ Hoắc, cảnh sát thật sự đã nhớ tên nhớ mặt từng đứa một.
Hiện tại cùng trốn ngục cùng với Tôn Kỳ, cả bọn chính là ở cùng một cái thuyền, với hắn ở giữa đại dương rộng lớn, nếu thật sự tách ra nhảy khỏi thuyền, nhất định sẽ làm mồi cho cá mập.
Tiếng mưa bên ngoài càng nhỏ dần khiến thanh âm cuộc nói chuyện của đám người Tôn Kỳ ngày càng rõ ràng, cũng làm tỉnh thức Phương Vũ Yên đang bị trói gô nằm co quắp bên trong khu nhà kho ẩm mốc bên cạnh.
Bọn người Tôn Kỳ hoàn toàn không biết Phương Vũ Yên đã tỉnh, vẫn không ngừng nói chuyện qua lại về quá khứ của Hoắc Hạo Nhiên.
"Đại ca, vậy lần này anh cố tình mang con nhỏ kia về là để trả thù Hoắc Hạo Nhiên sao?" Một tên đàn em hỏi.
"Không sai, tao chính là muốn thằng điên đó chứng kiến con nhỏ kia lên cơn thèm đàn ông như em gái tao ngày đó." Tôn Kỳ đứng dậy, đôi mắt không ngừng nhìn ra cái hẻm nhỏ tối đen để quan sát, miệng vẫn nói: "Bọn mày sợ cái gì, tao muốn xem xem, Hoắc Hạo Nhiên bây giờ có giống một thằng ngu của 6 năm trước bị em gái tao trêu đùa, bỡn cợt trên lòng bàn tay hay không? Ngu thì vẫn là ngu, máu lạnh cái gì, tàn khốc cái gì, rốt cuộc cũng chỉ là một thằng đàn ông ngu ngốc bị phụ nữ lợi dụng, một thằng thiếu gia bị sắc đẹp che mắt..."
"Nhưng mà đại ca, năm đó anh chưa từng đụng độ với thằng đó, hinh như hắn không giống như anh nói đâu, bọn em suýt chết dưới tay thằng đó đấy, sau khi bọn em bị tống vào tù với anh, em gái anh mới bị hắn ta hành hạ đến chết."
Tôn Kỳ nhìn điện thoại, chậc chậc mấy cái, giọng nói ma quỷ lại vang lên làm bọn đàn em khiếp sợ, "Cũng sắp đến thời gian rồi, bọn mày chuẩn bị đi, Hoắc Hạo Nhiên thằng khốn đó tao sẽ khiến nó phải đau khổ hơn cả lúc hắn quen em gái tao trong quá khứ.."
Bên trong nhà kho, Phương Vũ Yên nghe hết tất cả...
Bị lợi dụng?
Bị phản bội?
Bị lừa dối tình cảm?
Bị người mà mình yêu thương từng bước dẫn vào bẫy chết chóc?
Bị tổn thương tâm lý, còn khi đau đớn hơn khi người mình yêu thương lại muốn mình chết?
Phương Vũ Yên cứ thế ngẩn ra, thì ra là như vậy, thì ra vị như vậy nên mới có một Hoắc Hạo Nhiên lạnh lùng, độc tài kiêu ngạo chán ghét phụ nữ như vậy?
Hoắc Hạo Nhiên, quá khứ của anh cũng quá là đáng thương hơn cô rồi....