Diệp Thư dừng lại, ngoái đầu nhìn lướt qua Cố Tả Thành.
Hắn đem ra từng món đồ bên trong túi da bò ra.
Một thẻ vàng phụ, hai bộ chìa khóa, bên cạnh là hợp đồng mua bán nhà.
Đáy mắt Diệp Thư hiện lên tia bi thương nhàn nhạt.
Mười năm......Cố Tả Thành đem tình cảm mười năm của bọn họ định giá thành một tấm thẻ, một căn biệt thự và một chiếc xe hơi sang trọng.
Thật "quý giá" khiến người ta phẫn nộ!
Nhìn thấy ánh mắt không đúng của Diệp Thư, Ôn Mỹ Lan sợ cô từ chối, vội vàng bỏ những thứ đó vào lại túi da bò và ôm vào lòng.
" Mẹ đã nói Tả Thành không phải là người bạc tình bạc nghĩa. Rõ ràng rất chu đáo, còn nhớ đến Diệp Thư nhà chúng ta. Cảm ơn con Tả Thành, mẹ thay Diệp Thư chúc con tân hôn vui vẻ"
" Chờ một chút" Diệp Thư xoay người lại, mỉm cười xinh đẹp, bước đến từng bước một.
Ôn Mỹ Lan nắm thật chặt túi da bò trong ngực, sợ Diệp Thư đem những đồ này trả lại cho Cố Tả Thành. Bà không vui đứng lên giáo huấn: " Đứa nhỏ này, con làm cái gì vậy? Đây là ý tốt của Tả Thành, con đừng không biết tốt xấu!"
Diệp Thư vẫn đi đến trước mặt Ôn Mỹ Lan rồi mới dừng lại. Cô đưa tay trực tiếp cầm lấy đi túi da Ôn Mỹ Lan đang ôm trong ngực.
" Anh nói rất đúng. Cố thiếu gia đối với tôi " tình nghĩa sâu nặng" như vậy. Tôi làm sao có thể phụ lòng được. Cảm tạ Cố thiếu gia."
Diệp Thư cầm túi da quơ quơ ở trước mặt Cố Tả Thành. Cô cố tình nhấn mạnh thật rõ, âm cuối nói to lên, ý vị thâm trầm.
Ôn Mỹ Lan nhìn thấy hay tay trống không, đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Trong lòng không khỏi run rẩy.
Con nha đầu chết tiệt này, hóa ra là không muốn qua tay mình.
Giương mắt nhìn nhân dân tệ vuột khỏi tay mình, Ôn Mỹ Lan có chút không cam lòng. Nhưng lại không dám ở trước mặt Cố Tả Thành hướng đến Diệp Thư mở miệng đòi.
Bà chỉ có thể liếm môi, nghiêm mặt cười: " Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, nói chuyện đi. Mẹ đi phòng bếp nhìn một chút. Tả Thành, đêm nay, con ở lại đây ăn cơm tối đi."
Câu con cá lớn, tốt xấu gì cũng phải vơ vét từ trên người Cố Tả Thành một chút ít. Nếu không, sau này không có cơ hội.
Cố Tả Thành không rãnh để ý tới Ôn Mỹ Lan, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt Diệp Thư, trong lòng buồn bã.
Diệp Thư mà hắn biết từ trước đến nay luôn là người không quan tâm đến vật ngoài thân. Là hắn đã tự tay hủy hoại vẻ đơn thuần, xinh đẹp của Thư nhi.
Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất, Diệp Thư cũng đồng ý nhận bồi thường của hắn. Hắn còn có cơ hội chuộc tội.
" Thư nhi, những gì anh nợ em, từ nhỏ đến lớn đều kết thúc rồi.Sau này, nếu em có cần cái gì cứ nói với anh. Anh sẽ không ngần ngại."
" Thật sao?" Diệp Thư cầm lấy quyển tạp chí ở trên bàn uống trà lên. Bên dưới cuốn tạp chí, một góc của tấm thiệp mời màu vàng lộ ra. Cô mở ra xem.
Đồng tử của cô rung lên dữ dội.
Cô đã nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn khả năng, nhưng cô không ngờ rằng người phụ nữ mây mưa cùng Cố Tả Thành trong bữa tiệc đính hôn của họ đêm qua lại chính là con gái của chú cô, em họ Diệp Tâm Ngữ!
Trong đôi mắt giả bộ mạnh mẽ của Diệp Thư nở nụ cười châm biếm. Cuối cùng nát vụn thành những mảnh nhỏ rồi bắt đầu ướt át.
Trong mắt Cố Tả Thành xẹt qua chút kinh ngạc rồi lúng túng.
Nhưng rất nhanh đã hiểu được, tấm thiệp mời khoa trương như vậy, chắc chắn là do Diệp Tâm Ngữ cố ý nhét vào.
Cố Tả Thành im lặng nắm chặt tay: " Thư nhi, anh biết em sẽ rất khó có thể tin tưởng anh lần nữa. Nhưng anh Cố Tả Thành xin dùng tính mạng thề, sau này, chỉ cần là em Diệp Thư muốn, anh Cố Tả Thành nhất định đáp ứng. Nếu như nuốt lời, chết không được tử tế!"
Thật thuyết phục, thật cảm động!
Sự lạnh lẽo trong lòng Diệp Thư tùy ý lan tràn, máu chảy quá nhanh khắp thân thể, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô. Cuối cùng, theo đáy mắt trút xuống.
" Được, tôi muốn anh lấy lại từ cha của Diệp Tâm Ngữ những gì thuộc về tôi... vị trí người phụ trách tập đoàn Diệp thị."
Diệp Thư nói xong, thuận tay ném tấm thiệp mời vào thùng rác, cười đến run rẩy. Ngay cả nước trong mắt cũng gợn sóng lay động dâng lên, chói mắt không thể tả nổi.