" Ui!" Diệp Thư cảm thấy đầu đã đụng vào một vật cứng, thật đau đớn. Cô vừa lấy tay xoa xoa vừa rên rỉ.
Sau đó, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên, một câu " thực xin lỗi" còn chưa kịp ra khỏi miệng, cô đã nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Thịnh Thiếu Sâm. Trong mắt của Diệp Thư xẹt qua một tia hoảng sợ.
Cô vội vàng nhích qua bên cạnh. Nhưng lại phát hiện ra sợi tóc đang quấn quanh viên cúc áo của anh.
Diệp Thư hoảng hốt, gấp gáp kéo sợi tóc ra khiến da đầu bị đau. Cô không nhịn được nhíu mày.
Động tác trên tay dừng lại, cô bối rối ngẩng mặt lên. Đập vào đôi mắt hổ phách của cô chính là đôi mắt màu xanh sâu thẳm như biển cả mênh mông của anh.
Ánh mắt ấy quá mức nóng bỏng. Hình như, nãy giờ anh luôn chăm chú nhìn cô.
Diệp Thư cảm thấy bản thân có chút ngốc nghếch. Khuôn mặt cô ửng đỏ lên vì xấu hổ: " Thịnh, Thịnh tiên sinh, thật xin lỗi, kẹt, mắc kẹt rồi."
Cô chỉ chỉ vào mái tóc xoăn đen bóng của mình, cố hết sức giữ vẻ tao nhã.
Tuy nhiên, hình như hành động này lại không được đẹp cho lắm.
Ánh mắt của Thịnh Thiếu Sâm run lên, có cái gì đó vừa chợt lóe qua.
Tim Diệp Thư đột nhiên đập nhanh. Không hiểu vì sao cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bắt đầu đỏ bừng lên như phát sốt, nóng, rất nóng.
Cô nghĩ, hiện tại cô giống như đang trắng trợn dụ dỗ anh?
Diệp Thư cúi đầu, không dám mở miệng nhờ anh giúp đỡ. Cô chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình để tháo tóc đang quấn quanh cúc áo.
Đôi bàn tay nhỏ bé lại vô tình chạm vào cơ ngực phía bên trong lớp áo bằng tơ tằm của anh.
Xúc cảm thật là tốt quá!
Cơ ngực săn chắc, co giãn cùng với nhiệt độ ấm áp tràn đầy mị lực.
Cách lớp quần áo, Diệp Thư co thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra qua các kẽ tay.
Tim Diệp Thư đã đập như đánh trống, thân thể xấu hổ đỏ bừng lên.
Trong không gian chật hẹp, Diệp Thư còn có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của hai người, lại càng thêm lúng túng.
Động tác trên tay càng hoảng loạn, tóc dài càng ngày càng rối, quấn chặt lấy cúc áo của Thịnh Thiếu Sâm. Cuối cùng, gần như là một mớ hỗn độn.
Lông mày của Thịnh Thiếu Sâm nhíu lại, giọng nói còn trầm hơn trước: " Bình thường cô Diệp đều quen yêu thương nhung nhớ như vậy sao?"
"..." Động tác trên tay của Diệp Thư cứng đờ.
Trong lòng ảo nảo. Quả nhiên là bị hiểu lầm mà.
" Thịnh tiên sinh, anh cảm thấy chuyện này có cần thiết không?" Bọn họ đã ký hợp đồng sinh con rồi.
Bây giờ, cả người cô đều là của anh, tại sao lại phải trăm phương nghìn kế quyến rũ anh làm gì?
Thịnh Thiếu Sâm không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Một tay anh đè lại đầu nhỏ của cô không cho lộn xộn, tay còn lại cởi bỏ tóc quấn quang cúc áo một cách gọn gàng và nói: " Có cần thiết hay không? Trong lòng Diệp tiểu thư tự biết rõ."
Thịnh Thiếu Sâm đem sợi tóc cuối cùng cởi bỏ, kẹp vào sau tai của Diệp Thư. Ánh mắt từ từ hạ xuống, đem khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Diệp Thư nhìn kỹ một phen: " Ví dụ như, nhanh như vậy mà Diệp tiểu thư đã biết rõ sở thích của tôi."
Sở thích của anh ta?
Diệp Thư vuốt vài sợi tóc rối bù, ngồi thẳng người, giữ khoảng cách nửa mét với anh ta, cau mày nhìn.
Vẻ mặt của anh ta lạnh lẽo, giống như vị vua cao cao tại thượng, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Khóe mắt cô khẽ lướt qua làn váy màu xanh bằng voan mỏng của mình.
Diệp Thư đột nhiên nhận ra anh ấy thích những cô gái mặc đồ màu xanh. Chẳng trách, lần đầu tiên người ta đưa túi đồ PRADA cho cô lại có màu xanh lá cây và xanh da trời từ trong ra ngoài.
Vừa khéo cô cũng thích màu xanh. Chuyện này cũng có thể khiến Thịnh Thiếu Sâm hiểu lầm. Xem ra, Thịnh tiên sinh quá tự cao rồi.
Diệp Thư kéo kéo váy xuống, bối rối nắm váy trên đùi.
Cô ngước mặt lên cười vui vẻ, đôi mắt bừng sáng, hít một hơi thật sâu: " Có phải Thịnh tiên sinh nghĩ rằng, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều nên tranh nhau để lấy lòng anh?"