Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 78:



Trầm Tịch Dương nhìn ngọn núi trước mắt, dù đường lên đã được lát đá, đi lại cũng dễ dàng hơn, nhưng đâu phải đường bằng phẳng, xem có mệt chết tên khốn này không!

Chỉ là cô đã nhầm to, người đàn ông này không những không mệt, ngay cả cái thở dốc cũng không thấy, vẻ mặt điềm nhiên như không, trên trán cũng không có lấy một giọt mồ hôi.

Trong khi Trầm Tịch Dương ở trong ngực anh ta đã nóng gần chết.

\== Người này- thật đáng ghép

"Nghĩ gì thế?"

"Rốt cuộc bao giờ mới tới nơi a!" Dù sao cũng đi hơn mười lăm phút rồi!

Mạc Tu Nghiêu cười khẽ, "Đường dài nên chán hả?

"Sắp tới rồi, đợi chút, cho em xem cái này!"

Thấy Mạc Tu Nghiêu thần bí như vậy, Trầm Tịch Dương cũng sinh lòng tò mò, chỉ là có chút buồn chán, cô chọt chọt vào lồng ngực anh nghịch ngợm.

Mạc Tu Nghiêu thấy con mèo nhỏ ngọ nguậy trong lòng thì lửa nóng khó khăn lắm anh mới áp chế được lại dâng lên, gằn giọng nói, "Ngồi im cho tôi!"

Trầm Tịch Dương tìm được cơ hội trả thù chuyện ban nãy, làm bộ "à thì ra là thế", nói: "Sao, mệt rồi? Không đủ sức?"

Mạc Tu Nghiêu mặt đen hơn than, cắn răng nói, "Không đủ sức? Yên tâm, tôi thừa sức đưa em lên đỉnh!"

Trầm Tịch Dương, "...................."

Trầm Tịch Dương thật muốn chửi thề, mẹ kiếp, con trâu già Mạc Tu Nghiêu thích nhai đi nhai lại này!

Nhưng lời không tài nào ra khỏi cổ được, tên khốn này kiểu gì cũng phản đam được, cô tốt nhất không nên tự chuốc lấy nhục!

......

Rốt cuộc cũng lên tới đỉnh núi. Khung cảnh là một mảnh tiêu điều, tiết trời còn đang giữa hạ, vậy mà cỏ cây trông thật thiếu sức sống. Cũng đúng a!

Trên đỉnh núi thế này sao có điều kiện để sinh trưởng tốt được đây? Chỉ duy nhất có một cây quế già xanh rì đang nhô ra phía vách núi gần bờ biển đập vào tầm mắt Trầm Tịch Dương.

Lúc này cô mới hiểu thì ra Mạc Tu Nghiêu lên đây để hái hoa quế làm bánh cho Tiểu Vân, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không có lấy một bông hoa quế nào.

"Không cần nhìn nữa, bây giờ đang mùa hạ, mùa thu quế mới ra hoa."

Trầm Tịch Dương gật đầu nhưng vẫn không khỏi thắc mắc, "Vậy chúng ta lên đây làm gì?"

Bây giờ cũng đang là giờ trưa a! Cũng may hôm nay thời tiết ở thành phố T này tương đối dễ chịu, trời quang thoáng đãng, không nắng chói chang như thành phố X.

Mạc Tu Nghiêu không trả lời ngay, thả cô xuống ngay dưới gốc hoa quế, lại gần hòn đá to gần đấy lấy ra một chiếc xẻng mini, cong môi nói, "Đào kho báu."

Trầm Tịch Dương, ".................."

Haha đường đường là đại boss của Mạc thị cũng thật "nghèo túng".

Thế là Trầm Tịch Dương đành phải ngồi tạm lên tảng đá ngay đó, tay chống cằm cúi đầu nhìn người đàn ông trước mắt.

Mạc Tu Nghiêu chuyên chú đào đất xung quanh gốc quế già, động tác tuy bình thường nhưng không tầm thường, trái lại trên người anh toả ra khí thế bậc quân vương bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh.

Thi thoảng Mạc Tu Nghiêu lại ngẩng đầu nhìn cô, gật nhẹ đầu rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Trầm Tịch Dương gật gù tấm tắc...

Phải nói nói dáng vẻ người đàn ông chăm chú làm việc gì đó toả có một sức hấp dẫn gì đó rất đặc biệt, khiến người ta không thể nào rời mắt được

"Lạch... cạch....." Tiếng va chạm vang lên

".................." Không phải anh ta thực sự đào được kho báu gì đó rồi chứ!

Trầm Tịch Dương cũng tò mò chạy lại ngồi bên cạnh anh.

Vài phút sau dưới lớp đất đá dần hiện ra một chiếc bình cổ.

Mạc Tu Nghiêu nhấc lên phủi bụi cho nó, hoa văn tinh xảo nhảy múa sống động dưới ánh sáng mặt trời.

Trước đây do thường xuyên cùng tứ sư muội nhà mình là Bạch Thiên Ân tiếp xúc với đồ cổ, Trầm Tịch Dương khá có hiểu biết về lĩnh vực này.

Chiếc bình cổ này có nguyên liệu là sứ Thanh Hoa.

"Cầm giúp anh." Trầm Tịch Dương đưa tay đón lấy, cẩn thận vuốt ve lớp men trên thân bình.

Màu xanh hiện lên nền sứ trắng, những bông hoa xanh biếc yêu kiều, là yếu tố tịnh của "báu vật nhân gian" này.

Mạc Tu Nghiêu nhìn Trầm Tịch Dương ánh mắt yêu thích không rời chiếc bình, trong lòng nổi lên tư vị không nói thành lời.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô ấy vẫn là như thế.....

Chỉ là cứng đầu đem mọi gánh nặng cất sâu trong lòng....

Anh sẽ đợi, đợi một ngày em tình nguyện chia sẻ mọi chuyện cùng anh!

Trầm Tịch Dương khẽ khịt khịt mũi, nhăn mày nói, "Hình như có hương men."

"Rượu hoa quế đấy." "Rượu hoa quế? Là anh ngâm sao?"

Mạc Tu Nghiêu không phủ nhận, nhìn về phía biển xanh xa xôi nói, "Mười chín năm trước anh và một người cùng chôn bình rượu này, hẹn năm năm sau cùng nhau đào lên. Chỉ là sắp sang năm thứ hai mươi rồi, người ấy đã quên chuyện xưa....."

Thanh âm non nớt của trẻ con vang lên trong đầu anh: Nghiêu ca ca, rượu hoa quế phải ủ, chưa uống ngày được. Năm năm sau chúng ta cùng nhau đi đào được không?

Nghe tới đây không hiểu sao đáy lòng Trầm Tịch Dương nặng trĩu, tựa như có tảng đá lớn đè vậy...

"Hoa quế dùng để ủ rượu phải là loại hoa quế vừa nở vào mùa thu. Hoa quế, phải chọn bông hoa nở đều, không bị đập.

Chuẩn bị thêm gạo nếp, men rượu, kẹo mật.

Hoa quế hái một rổ, một nửa cho vào bình, đậy nắp ủ ngoài trời trong vòng một tháng.

Chỗ hoa quế còn lại đem phơi khô, sau đó tiếp tục đem phơi sương (3 đêm liên tục) và sao vàng...."

Một cảm giác quen thuộc ập về, dù chưa từng làm rượu hoa quế, thậm chí là chưa nhìn thấy hoa của nó.

Trầm Tịch Dương vẫn có thể tưởng tượng ra toàn bộ quy trình, thậm chí như tận mắt nhìn thấy những bông hoa quế vàng tươi như đang mỉm cười với cô.

"Anh có thể nói người bạn đó là ai không...?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv