Mạc lão phu nhân vò đầu bứt tai, phen này xong thật rồi!
Bà vốn định để ông lão dụ thằng bé Nghiêu vào trong phòng bếp còn bà tranh thủ thời gian đó dẫn con bé này xuống. Thêm combo che kín mít thế này cho yên tâm.
Nhìn từ xa thằng nhóc kia có mắt thần cũng không nhìn thấy được.
Vì sao à?
Bà đã cố ý lấy cho bé Dương, ừm từ giờ sẽ kêu bé Dương, cái tên này rất hay, chiếc áo thu đông khá dày, lại thêm một lớp áo chống nắng, thân hình mảnh mai của con bé sẽ béo lên....
Mạc lão phu nhân cũng phải phục chỉ số IQ của mình, ai dè thằng nhóc kia đổi hướng, đột nhiên muốn lên lầu.... Sẽ lộ mất a!
Trông thấy bộ dáng bối rối của lão phu nhân, Trầm Tịch Dương cười khẽ, "Bà yên tâm, cháu có cách. Tạm biệt bà!"
Dứt lời Trầm Tịch Dương tiến về phía ban công, men theo đường ống dẫn thoát nước mà xuống, động tác nhanh như chớp, còn mất chưa đến ba mươi giây.
Mạc lão phu nhân, ".................."
Quả nhiên bạn gái mà thằng nhóc kia nhắm chút không tầm thường chút nào!
Sam biết thế này bà đã chẳng hao tâm tốn sức nhiều như vậy!
Trầm Tịch Dương vẫy vẫy tay với bà rồi rời đi, dù sao ở đây cô thực sự thấy rất vui vẻ, nếu có dịp cô sẽ trở lại thăm họ....
Mạc Tu Nghiêu vừa bước vào phòng thì Mạc lão phu nhân đã kịp kéo rèm lên che, anh hoài nghi, "Ban ngày bà làm gì thần bí như vậy, còn kéo rèm?"
Mạc lão phu nhân vuốt tóc hất cằm, "Ta muốn chống nắng, dưỡng da không được sao? Ai không muốn mình càng xinh đẹp chứ!"
Mạc Tu Nghiêu, "..................."
Mạc lão gia, "..................."
Kính lão gia, "..................."
\*\*\*\*
Trầm Tịch Dương về đến nhà, vừa cởi áo chống nắng vừa than, "Nóng chết mất."
Bảo bối và Tiểu Vân đã ngồi chờ sẵn từ bao giờ, ngẩng đầu nhìn cô nói, "Khẩu vị của mẹ thật mặn!"
Sau đó xoa đầu nhỏ của Tiểu Vân, "Tiểu Vân sau này em đừng học tính cách quái dị của mami biết chưa?"
Tiểu Vân gật đầu.
Trầm Tịch Dương, "................."
Cô thật oan uổng a! Bà lão ấy đã đưa đồ chẳng lẽ cô có thể kén cá chọn canh được sao?
"Mami, người nên đi thay đồ ngay đi." Bảo bối tốt ý nhắc nhở.
Trầm Tịch Dương còn chưa kịp thắc mắc thì cửa nhà đã mở ra, Mạc đại boss hôm nay phá lệ đi làm về sớm, tiêu sái bước vào, ánh mắt bắn tới cô thì trở lên thập phần kì dị.
Trầm Tịch Dương, ".................." Cô nhảy xuống sông Hoàng Hà tự tử được không?
\*\*\*
Nửa giờ sau.
Cả nhà bốn người ngồi yên vị trên xe, Mạc Tu Nghiêu ngồi ghế lái, Trầm Tịch Dương ngồi ghế phụ, bảo bối và Tiểu Vân thất sủng ngồi ghế sau....
"Anh hôm nay không bận sao?"
"Không bận."
Trầm Tịch Dương thực sự hoài nghi độ tin cậy của câu trả lời này, anh ấy đi vắng một thời gian, theo lý thường làm thâu đêm bù cũng chưa chắc kịp ấy chứ!
"Vậy.... chúng ta đi đâu?"
"Em muốn đi đâu?"
Đối diện với ánh mắt thâm tình, ôn nhu của anh, Trầm Tịch Dương có chút xấu hổ, người này không thể tém tém chút sao, hai đứa nhỏ còn đang ngồi đây mà!
"Đi biển được không? Buổi tối ngắm hoàng hôn, buổi sáng ngắm bình minh...." Trầm Tịch Dương có chút chờ mong nói.
Mạc Tu Nghiêu gật đầu, quay đầu đổi hướng, chiếc Mayback lao vụt thật nhanh trên giao lộ.
Thành phố X cũng là một trong những thành phố nằm gần biển, cách 40 km là đến nơi.
Thời gian Mạc Tu Nghiêu chạy xe cũng chỉ chừng 1h đồng hồ. Cuối cùng xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự trên biển.
"Đây là......" Nhìn khung cảnh quen thuộc phía trước, Trầm Tịch Dương, thoáng trầm ngâm.
Trong lúc cô ngẩn người, Mạc Tu Nghiêu đã mở xong cửa xe từ khi nào, cúi người thân sĩ nói, "Nữ vương điện hạ, mời ngài ngự giá thưởng ngoạn Hải Cầm của kẻ hèn này."
Đối với cách nói hài hước của Mạc Tu Nghiêu, Trầm Tịch Dương bật cười thành tiếng, thì ra căn biệt này có tên Hải Cầm. Cô ưu nhã nắm lấy bàn tay to lớn của anh rồi bước ra.
Mạc Tu Nghiêu vốn định quay sang mở cửa giúp bảo bối cùng Tiểu Vân thì hai đứa nhỏ đã rời khỏi xe.
Trầm Tịch Dương lấy làm kì lạ, lúc bình thường nếu cô và Mạc Tu Nghiêu có tiếp xúc thân mật gì, bảo bối sẽ không vui ra mặt, còn nghĩ cách tách hai người ra, mà giờ thì..... Không những thế bảo bối và Tiểu Vân rất biết cách "không làm kì đà", luôn giữ khoảng cách tạo cho hai người không gian riêng tư....
Trước cửa một tốp người đã xếp thành hàng, chờ bốn người họ đến gần thì cúi đầu kính cẩn nói, "Hoan nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân đến."
Hình như Mạc Tu Nghiêu đã dặn dò điều gì đó từ trước, Chu quản gia- người quản lý Hải Cầm nói, "Thiếu gia, tất cả đã chuẩn bị xong theo phân phó của ngài."
Mạc Tu Nghiêu, "Ừ, những người khác giải tán đi."
"Lão Chu, thúc vẫn khỏe chứ?"
Chu quản gia khuôn mặt già nua đã đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn tinh anh sáng quắc ánh lên vẻ vui mừng, cười cười, "Thì ra thiếu phu nhân vẫn nhớ lão, đó là vinh hạnh của lão."
Không hiểu sao đối với Chu quản gia, Trầm Tịch Dương luôn cảm giác rất thân thuộc, híp mắt nói, "Thúc không cần khách sáo nha!"
Chu quản gia cười hiền từ, nhìn về phía hai đứa nhóc sau lưng, bất ngờ "ồ" lên một tiếng:
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, đây có phải là tiểu thiếu gia, tiểu thư không ạ?"
Mạc Tu Nghiêu gật đầu.
"Tiểu thiếu gia với tiểu thư đã lớn thế rồi, sao lão vẫn chưa được uống rượu mừng của hai người chứ!!"
Trầm Tịch Dương ra hiệu cho bảo bối, bé rất nhanh hiểu chuyện kéo Tiểu Vân tiến đến phía Chu quản gia.
"Chu gia gia, cháu gọi là Khanh bảo bối, còn đây là Tiểu Vân."
Chu quản gia nhìn bé trai trước mắt không giấu được vẻ tán thưởng, quả nhiên là con trai của thiếu gia, làm cho người ta yêu thích.
"Tiểu Vân ra mắt Chu gia gia.''
Bé gái trước mắt giống bé trai tới bảy phần, đặc biệt là đôi mắt hoa đào cong cong như vầng trăng non kia.
Chu quản gia chắp tay, "Thiếu gia, thiếu phu nhân thật có phúc. Một đôi long phượng, long phượng trình tường, tương lai ắt có phúc."