!!!!!! Trong đầu Trầm Tịch Dương hiện lên một dãy chấm than to đùng, nếu không phải khả năng tiếp thu của cô tương đối nhanh, e rằng đã xoắn não mà chết.
"Khụ, bà ơi...."
Bà lão đã nắm chặt lấy bàn tay cô, mắt phượng hẹp dài ẩn ý nói, "Tin ta đi, sớm muộn cháu cũng là cháu dâu của ta thôi!"
Trầm Tịch Dương nhắc lại, "Nhưng cháu đã có bạn trai...."
Bà lão không lấy làm lúng túng, cười thản nhiên, "Vậy thì đập chậu cướp hoa, ta rất tự tin với khả năng sát gái của cháu trai nhà mình."
Nếu không phải thằng nhóc Nghiêu cảnh báo, bà đã sớm muốn ôm lấy cháu dâu xinh đẹp này! Con gái nhà ai thuận mắt thế cơ chứ, không như cái con Kính Thiên Dương kia, nhìn đã thấy chán ghét!
Trầm Tịch Dương, "..............." Cô cũng đã lâu không tiếp xúc với người già.
Chẳng lẽ người già hiện nay tư tưởng phóng khoáng thế sao?
"Cháu muốn uống gì? Hay uống nước ép trái cây nhé, tốt cho da dẻ phái nữ, vị gì nào?"
"Cho cháu nước ép cam đi ạ."
người giúp việc trung niên bên cạnh hỏi, "Vậy còn lão phu nhân, ngài dùng gì đây ạ?"
Bà lão phất tay, "Đương nhiên giống cháu dâu của ta rồi!"
Trầm Tịch Dương trong lòng nghĩ thầm, không lẽ lão phu nhân này "vã" cháu dâu lắm rồi? Thôi đằng nào cũng là người già, cô không nên cãi tay đôi với bà ấy, cháu trai bà ấy còn chẳng biết cô là ai đâu!
Hai người uống gần hết ly nước cam cũng chưa thấy ông lão đâu, bà lão đã bắt đầu sốt ruột, "Cái ông già chết tiệt này làm gì mà chậm chạp thế chứ!"
Như hồi tưởng lại kí ức, bà lão chẹp miệng nói, "Khi còn trẻ đâu có như này đâu. Chứ mà chậm thế này á, ta mới không thèm lấy." "....................."
Bất quá sao cô thấy bộ dáng ngạo kiều của bà lão này- có chút đáng yêu.... Thật giống họ Mạc nào đó, rõ ràng thích, nhưng ngoài miệng vẫn cứng.
"Cháu ngồi đây chờ chút nha, để ta lên lầu xem thử."
"Vâng...."
Người giúp việc sợ Trầm Tịch Dương ngồi một mình buồn chán bỏ về nên tiếp chuyện, "Cháu tên là gì thế?"
"Cháu tên là Trầm Tịch Dương, còn cô thì sao ạ?"
"Cứ gọi cô là dì Tú đi, mọi người toàn gọi vậy thôi à! Mà lão phu nhân có vẻ rất thích cháu đó!"
Trầm Tịch Dương cười khan, nhất thời không biết nói gì. Vậy mà dì Tú không thiếu chuyện để nói.
"Lão phu nhân đã sớm muốn đại thiếu gia yên bề gia thất, mà ngạch nỗi thiếu gia hơn ba mươi tuổi rồi vẫn không gần nữ sắc...." Nhận thấy ánh mắt ý tứ từ Trầm Tịch Dương, dì Tú vội đính chính, "Đại thiếu gia cũng không có hứng thú với nam sắc."
Trầm Tịch Dương thở dài, xem ra bà lão kia còn đau đầu dài dài.
"Cháu dâu, cháu lên đây một chút được không?"
"Vâng ạ."
Trầm Tịch Dương đứng dậy xoay người lên lầu.
"Thiếu phu nhân, đừng quên quẹo trái đó."
"................." Cái nhà này thực sự rất kì quái!
Trầm Tịch Dương vừa đến cửa thì bà lão đã đứng đó chờ sẵn, kéo cô về phía ban công trước nhà.
"Tú Hoa kia cũng thật là, không nói cho ta biết có khách ghé thăm. Ông lão nhà ta đang chơi cờ cùng bạn cũ, hai lão già này mà chơi chắc đến tối mịt, không để ý trời đất gì đâu...."
Trầm Tịch Dương gật đầu, cái này cô có thể hiểu. Đây gọi là niềm đam mê ngấm vào xương máu a!
Hơn nữa chơi cờ cũng là thú vui rất tao nhã, khiến cho tinh thần phấn chấn, đầu óc minh mẫn.
"Haha, chết ông rồi! Để tôi xem phen này ông cứu cánh thế nào đây!"
Cùng với đó là tiếng "cách" của quân cơ va chạm với bàn đá kêu lên.
Hai người kia đều tập trung tinh thần đánh cờ, dường như không phát hiện có người ngoài bước vào.
Bàn cờ bằng đá cẩm thạch, các quân cờ trong suốt được mài dũa tỉ mỉ, cũng được bảo quản rất cẩn thận, nhìn qua không có lấy một vết chày xước, chủ nhân có nó phải vô cùng nâng niu.
Trần Tịch Dương bất giác bị thế cờ thu hút, đắm chìm vào nó lúc nào không hay.
Lão giả áo đen chắc hẳn là người đang bị dồn vào thế bí, bàn tay liên tục vuốt chòm râu dài suy tư.
Khoảng chừng mười năm phút sau, mắt ông lão sáng lên khi nhìn vào một điểm, ngón tay nâng quân cờ chuẩn bị hạ xuống.
"Ông mà hạ xuống điểm đó toàn quân chắc chắn bị diệt!" Trầm Tịch Dương mở miệng nói.
Ông lão ngồi đối diện mặc trang phục Trung Hoa cổ đại trừng mắt nhìn Trầm Tịch Dương, "Ranh con đừng mở miệng linh tinh, miệng còn hôi sữa mà luận cờ cùng chúng ta!"
Trầm Tịch Dương chu môi, không phục đáp, "Nhìn qua đặt vào điểm 2-2 này là đường sống duy nhất của quân đen. Kì thực đó cũng là bẫy của quân trắng giăng ra chờ quân đen chui vào. Hiện tại đương nhiên chưa nhìn thấy, còn phải hai mươi nước nữa thế cờ mới lộ ra."
Ông lão áo đen nghe Trầm Tịch Dương phân tích kĩ càng như thế thì giật mình!
Khi nãy còn tưởng còn nhóc này nói bậy nói bạ, thật không ngờ lại phát hiện ra chiến thuật của ông.
Chiêu này chính là thế cờ gia truyền của Kính gia, trước nay chưa có ai phá được.
Thế mà nó chỉ mới nhìn một lúc đã phát hiện ra điểm mấu chốt.... Thiên phú chơi cờ bậc này- thật hiếm có.
Trong lòng Mạc lão gia đã tính toán thử theo lời Trầm Tịch Dương nói, kết cục quả nhiên đây là nước cờ chết!
Lão già họ Kính này quả nhiên lòng dạ thâm sâu, ông suýt chút nữa thì bị lừa vào tròng rồi!
Ánh mắt hai lão già không tự chủ được mà tán thưởng Trầm Tịch Dương.
"Thế cháu nói xem, bây giờ ta nên đặt quân ở đâu?"
Trầm Tịch Dương không ngần ngại đáp, "Ở chính giữa điểm thiên nguyên ạ. Vừa chặn được đường lui của cánh quân bên trái của địch, vừa nối được quân mình, củng cố thêm thế trận ở vùng trung tâm. Thế là vùng trung tâm này thành địa bàn của quân đen rồi!"
Mạc lão gia xem thử, sau đó hai mắt sáng rực, hạ quân cờ xuống, rồi khiêu khích nhìn về phía Kính lão gia.
Kính lão gia không vừa, lập tức phản đòn, đám quân trắng ở góc bàn cờ ngóc đầu dậy, tìm cơ hội lật tình thế. "Ê nhóc, ngồi xuống đây thay ta đánh ván cờ này đi! Lão già kia còn chưa đủ trình đánh với ta!"
Kính lão gia, ".................."
Trầm Tịch Dương, "...................."
Ai cũng có thể nhìn ra ông yếu cờ hơn người ta, giờ này còn huyênh hoang lên mặt, bộ dáng này- thực sự gợi đòn!
Hai quân đen trắng qua lại chẳng mấy chốc đã qua thêm một giờ đồng hồ, mà vẫn chưa phân định thắng thua
Kính lão gia trợn mắt, "Lão già họm hẹm, ông kiếm được trợ thủ giỏi lắm! Hừ!"
Mạc lão gia càng thêm đắc ý, từ lúc con bé này bước vào đây ông đã biết đó là bạn gái của thằng nhóc kia.
Thật không ngờ tuổi trẻ mà chơi cờ đã giỏi thế, đánh được tay đôi với lão già họ Kính kia!
Kính gia đã có truyền thống cờ thánh từ xưa đó!
"Haha, ai bảo ông không kiếm được cháu dâu tốt như tôi chứ!"