Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 69:



Thấy Trầm Tịch Dương tiến về phía mình, theo bản năng Kính Thiên Dương lùi hẫng về đằng sau một bước, "Ah..."

Vẻ hoảng sợ trong đáy mắt của Kính Thiên Dương không thoát khỏi tầm nhìn của Trầm Tịch Dương.

Cô khẽ thở dài, mình đáng sợ vậy sao?

"Cô, cô định làm gì?"

Trầm Tịch Dương mím môi, bàn tay thon dài giúp Kính Thiên Dương chỉnh nếp gấp trên thân váy.

"Chiếc váy này hơi chật so với số đo của cô, thành ra chỗ này nhăn vào rồi đây, tôi chỉ giúp Kính Phó tổng đây sửa chút thôi mà. Lần sau nên mặc vừa đồ với bản thân, đừng nên cố quá sẽ thành quá cố!"

Dứt lời Trầm Tịch Dương gật đầu chào Trầm Mộc Tích, sau đó xoay người đi lên phía Bạch Khánh Chi.

"Chúng ta đi thôi! Hôm nay làm nỡ quá nhiều thời gian quý giá của Bạch nữ thần rồi! Thật ngại..."

Bạch Khánh Chi bĩu môi, con nhỏ này cũng biết ngại sao?

Hôm nay chẳng phải hố cho Kính Thiên Dương một phát nhớ đời đó sao!

Lần này Bạch Khánh Chi không cô độc bước đi trên thảm đỏ như mọi lần, bên cạnh cô ấy đã có Trầm Tịch Dương đi cùng.

Thân ảnh hai cô gái sánh vai nhau, một lạnh lùng một kiêu sa, một bí ẩn một tinh tế, tạo lên một bức tranh toàn bích.

Hai người nhàn nhã bước đi từng bước như dạo chơi vườn hoa ở nhà, mỗi một cứ động nhỏ đều khiến cho người ta chẳng thể nào rời mắt.

Thảm đỏ hôm nay bị hai người làm cho kinh diễm tới thất sắc....Mãi đến khi Trầm Tịch Dương và Bạch Khánh Chi khuất bóng một lúc ai nấy mới hoàn hồn.

Các minh tinh hôm nay tới đây vốn muốn kiếm chút nổi bật để được đăng lên báo, giờ thì hay rồi, bình thường chỉ có một mình Bạch Khánh Chi, giờ cô ta lại kiếm đâu người bạn yêu nghiệt vậy cơ chứ!

Thật xui xẻo!

Vào trong đại sảnh lễ trao giải, Bạch Khánh Chi trêu đùa, "Cứ đi thảm đỏ vài lần nữa có khi danh xưng Bạch nữ thần này phải đổi thành Trầm nữ thần quá!"

"Fan của cậu chắc đè tớ không còn mảnh giáp nào luôn ấy chứ!"

Thanh âm của Bạch Khánh Chi bỗng nhiên trở lên nghiêm túc, "Cậu..... không có ý định quay lại giới giải trí sao?"

''Vậy thì sẽ có một đoàn antifan mắng tớ già rồi mà không biết xấu hổ quá!"

"Tớ nói thật, với tài năng của cậu....""Hì, cảm ơn cậu, giờ tớ thích yên bình hơn. Mà nhà thiết kế cũng chẳng yên bình cho lắm, thôi tớ đã quyết định bước đi trên con đường này rồi."

"Ừm, vậy tớ tôn trọng quyết định của cậu."

"Cậu đi trước đi, tên của tớ nằm ở phía bên trái. Cậu được đề cử giải chắc nằm ở phía trung tâm khán đài."

"Vậy tớ đi trước. Cuối ngày gặp lại."

Trầm Tịch Dương gật đầu, nhìn lướt ra phía cửa thì thấy Kính Thiên Dương đang bước vào, trên mặt nở không nổi một nụ cười, haizz xem ra việc cô là JA đem đến kích thích không nhỏ.

"Dương Nhược Băng!"

Cơ thể Trầm Tịch Dương theo quán tính khẽ khựng lại. Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô bằng cái tên này......

Kể từ sau khi ra nước ngoài, cô đã thay tên đổi họ theo tên ở tổ chức, lấy họ Trầm của sư phụ mình.

Một cái tên cứ ngỡ đã bị chôn vùi trong quá khứ giờ bỗng chốc sống lại, là ai có thể biết được......

Nhưng rất nhanh sau đó Trầm Tịch Dương lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bước đi.

Cô đã bỏ lại quá khứ của mình phía sau lưng, cô tuyệt không thể dừng chân hay quay đầu lại...

Lại là thanh âm từ tính đó vang lên, "Dương Nhược Băng."

Trầm Tịch Dương vẫn không dừng chân.

"Cô chính là Dương Nhược Băng!" Người đàn ông phía sau khẳng định.

Trầm Tịch Dương bây giờ mới xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì cô thoáng sửng sốt, "Doãn tiên sinh? Anh gọi tôi?"

Doãn Tử Du dường như đang xúc động chuyện gì đó, cơ mặt anh giật liên hồi, giọng nói khàn khàn lạc hẳn nhịp, hỏi, "Dương Nhược Băng, năm năm trước, tại sao lại từ bỏ?

Người này biết cô? Trầm Tịch Dương cố gắng lục lọi trong kí ức, rõ ràng cô không quen biết Doãn Tử Du a! Thậm chí là gặp mặt cũng chưa....

Nếu đã từng gặp qua, Doãn Tử Du ưu tú như thế khẳng định cô sẽ nhớ rất rõ đi!

Vậy vì sao anh ta biết cô là Dương Nhược Băng?

Năm năm dù thời gian không dài nhưng cô đã sớm không còn là Dương Nhược Băng của trước đây, từ tính cách đến khí chất- đều không giống!

Cùng lắm là khuôn mặt hơn chín phần tương tự mà thôi!

Nếu không phải người đã từng tiếp xúc nhiều với cô thì sẽ không nhận ra! Trên thế giới này người giống người không thiếu!

"Du tiên sinh thật sớm quên nha, chẳng phải chúng ta từng gặp nhau tại buổi tiệc Kính thị lần trước.... Tôi là....""Cô chính là Dương Nhược Băng!"

Trâm Tịch Dương nhướn mày, "Nếu không biết anh là Doãn Tử Du, tôi còn tưởng anh có ý định với tôi đấy! Cách này không khỏi quá xưa cũ đi?"

"Tại sao tôi là Doãn Tử Du lại không thể có ý định với cô?" Doãn Tử Du hỏi ngược lại.

Đối với mấy vấn đề này, Trầm Tịch Dương không muốn dây dưa, "Thật xin lỗi, lễ khai mạc sắp bắt đầu, nghe nói năm nay Du tiên sinh được đề cử ở hạng mục ca sĩ yêu thích nhất, tôi không thể làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài a!"

Nói xong cô mau chóng rút lui. Doãn Tử Du nhìn cô gái chạy mình trối chết thì dở khóc dở cười, khuôn mặt này chẳng lẽ không có tý sức hút nào sao?

Dù sao lúc mới debut không thiếu người nói anh ta dùng mặt kiếm cơm, giờ lại bị người ta chán ghét...

Doãn Tử Du thấy bản thân thật nực cười, chờ đợi một người trong vô vọng....

Thậm chí người ta còn không biết mình là ai...."Doãn Tử Du, cậu đứng đó làm gì thế? MC bắt đầu rồi kìa!"

"Chúng ta đi thôi...."

Trầm Tịch Dương hay Dương Nhược Băng cũng được, chúng ta sẽ sớm gặp lại!

\*\*\*

23h.

Trạch Cầm viên.

Bạch Khánh Chi kích động nhìn tiểu công chúa phấn nộm đang chơi đùa đằng xa thì không nhịn được mà chửi bậy, "Mẹ kiếp! Trầm Tịch Dương, xú nữ nhân kia! Còn không mau lăn ra đây khai báo! Cậu rốt cuộc còn giấu mình những gì? Hôm trước là bảo bối thì thôi, hôm nay lại thêm một bé gái!"

Trầm Tịch Dương vừa đem vài món nhậu đặt lên bàn ăn, quay ra thì thấy Bạch Khánh Chi lườm mình, oan ức nói, "bái này không phải do lỗi của mình a! Mình mới có thêm tiểu công chúa này vào vài hôm trước thôi!"

Bạch Khánh Chi trợn mắt nghi ngờ nói, "Cậu đừng nói với mình là tìm thấy con gái thất lạc đã lâu đó?"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Chút manh mối....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv