Đám ký giả mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng đâu đây nhưng cũng không phải điều bọn họ bận tâm, có tin sốt dẻo để đăng là tốt rồi!
"Bạch tiểu thư, cô nên cẩn thận trong khâu chọn bạn a! Dù sao không phải gà chó gì cũng chơi được!" Ánh mắt trấn an của Kính Thiên Dương đã tiếp thêm cho Ý Hoan động lực, lá gan cũng to hơn vài phần, dường như quên mất một tuần trước Bạch Khánh Chi mới phong sát cô ta trong giới giải trí!
Bạch Khánh Chi nâng cằm kiêu ngạo, "Ồ, cô là?"
Thấy Bạch Khánh Chi quên mình thì trong lòng Ý Hoan thoáng thở phào, cũng đúng thôi, bởi một ngày cô ta gặp biết bao nhiêu người, sao có thể nhớ cô ta được.
Chỉ tiếc Ý Hoan mừng quá sớm, Bạch Khánh Chi học Kính Thiên Dương khi nãy day day trán, cười lạnh, "Ah, xin lỗi. Sao tôi có thể quên được cô Ý Hoan đây chứ! Trông cô có vẻ như không nhớ tôi nhỉ?"
Trên trán Ý Hoan đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, Bạch Khánh Chi này cũng chẳng hiền lành gì, lập tức Ý Hoan bắn ánh mắt cầu xin về phía Kính Thiên Dương.
Kính Thiên Dương vội lên tiếng hoà giải, "Ý Hoan cũng chỉ có ý tốt...."
"Vậy Kính tiểu thư đây không hiểu vấn đề rồi! Chỉ có người tốt mới có ý tốt thôi! Còn nhân phẩm của cô Ý Hoan đây phải xem xét lại. Tôi nhớ không nhầm thì một tuần trước tôi muốn tìm mẫu thiết kế phù hợp với mình, cô Ý đây có đến tham gia và hình như còn cố tình phá hoại mẫu thiết kế của người khác."
Nói đến đây thanh âm của Bạch Khánh Chi mang theo tia chế nhạo nhìn Kính Thiên Dương, "Kính tiểu thư có biết việc này không? Hay là cố tình bao che? Hoặc là trong việc này Kính tiểu thư có liên quan?"
Miệng lưỡi của Bạch Khánh Chi quá sắc bén, Kính Thiên Dương bị dồn đến mức cứng họng, quay sang lườm Ý Hoan, còn có việc phá hủy thiết kế của người khác? Sao cô ta không biết việc này?
Kì thực Kính Thiên Dương có hỏi tại sao Bạch Khánh Chi lại phong sát Ý Hoan, Ý Hoan còn uất ức nói do Trầm Tịch Dương dùng thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng....
"Việc này tôi chưa từng nghe qua, nếu thực sự điều cô Bạch nói là đúng, người như này tất nhiên Kính thị sẽ không giữ." Kính Thiên Dương cao giọng nói, vì thanh danh của bản thân không ngần ngại đá Ý Hoan xuống, dù sao quân cờ như Ý Hoan đã hết giá trị lợi dụng.
"Phó tổng, sao chị có thể....." Ý Hoan trợn mắt khó tin nói!
Thật không ngờ Kính Thiên Dương lại tuyệt tình như thế, trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi Kính thị, tương lai của cô ta tính sao đây?
Ở giới thời trang này cũng không còn đất cho cô ta dung thân. Nghĩ tới đây đáy mắt Ý Hoan lại dâng lên hận ý mãnh liệt.Đều tại Bạch Khánh Chi, Trầm Tịch Dương mà ra....
Tại sao phải dồn cô ta vào đường cùng?
Loại người như Ý Hoan không bao giờ biết mình sai ở đâu dù rằng mồi lửa do chính cô ta châm lên, khi lãnh hậu quả thì đi trách móc oán hận người khác.
Mọe, hôm nay thật lắm drama, đám kí giả trong bụng mở cờ, nhân cơ hội chụp thật nhiều bức ảnh.
Kính Thiên Dương cười đắc ý, xem đi, người cuối cùng chiến thắng không phải là cô ta hay sao?
Trầm Tịch Dương thì sao? Không phải cũng chỉ là một con chó bị đá khỏi Kính thị mà thôi!
Dưới con mắt kinh ngạc của nhiều người, Trầm Tịch Dương tích chữ như vàng bỗng cười nhẹ, trên dung nhan khuynh thành lộ ra vẻ trào phúng không che giấu, "Kính Phó tổng, chờ đã, sa thải? Tôi nhớ bản thân đường đường chính chính nghỉ việc vì công ty còn nhiều bất công cơ mà! Còn về lý do chẳng phải cô rõ hơn ai hết sao?"
KÍnh Thiên Dương còn chưa kịp biện hộ, từ trong túi sách, Trầm Tịch Dương đã lôi ra di động của mình, "À, tôi còn có một tật xấu thích ghi âm mọi thứ làm bằng chứng. Có cần tôi bật để các anh chị phóng viên ở đây nghe cùng không?"
Lời vừa mới dứt, Trầm Tịch Dương làm bộ muốn ấn thật, Kính Thiên Dương hoảng hốt, vội tiến lên, vô thức giật lấy di động trong tay cô.
Trầm Tịch Dương thấy mưu kế đã thành, sao có thể để Kính Thiên Dương động vào đồ của cô?
"Kính Phó tổng, hành động này của cô có tính là có tật giật mình nên muốn tiêu hủy chứng cứ không đây?"
Kính Thiên Dương lúc này mới phát hiện ra hành động vừa rồi của mình dại dột đến nhường nào, chưa cần nói đến việc Trầm Tịch Dương có ghi âm được hay không, thì nó đã được tẩy trắng rồi!
Nhìn sắc mặt xanh tái vì vặn vẹo của ai kia, Trầm Tịch Dương trong lòng luyến tiếc, sớm biết Kính Thiên Dương ngu xuẩn, chỉ không ngờ đến mức này!
Cô vốn chỉ dùng kế công tâm nho nhỏ này thử chút trình độ của Kính Thiên Dương đến đâu, chỉ không ngờ lại ở tầng thấp đến thế!
Cô nào có ghi âm gì đâu, chỉ giết gà doạ khỉ thôi mà....
Nghĩ lại tên Kính Thiên Minh kia yêu nghiệt nhường nào, vậy mà có đứa em gái thiểu năng như vậy! Quả thật là gia môn bất hạnh!
"Dương này, cậu cũng nên giới thiệu một chút đi chứ! Làm người a, cũng không thể quá khiêm tốn, không rất dễ bị người ta bắt nạt, lại tránh cho một số người hiểu nhầm danh tiếng của cậu không tốt, tay nghề cũng kém..."
Đã đến nước này Trầm Tịch Dương cũng không cần giấu diếm thân phận nữa.
Bóng lưng cô gái thẳng tắp, ngạo nghễ, thanh âm trong trẻo vang lên, "À quên không giới thiệu với Kính Phó tổng, TÔI- LÀ- JA!" Nói đoạn Trầm Tịch Dương đưa tay về phía Kính Thiên Dương, cười ngọt ngào, "Tên tiếng Trung là Trầm Tịch Dương, cô gọi sao cũng được!"
Không chỉ Kính Thiên Dương mà tất cả mọi người ở đây đều không tin vào lỗ tai của mình, đều quay sang nhìn nhau hỏi.
"Không phải khi nãy Kính Phó tổng mới giới thiệu người mặc bộ vest công sở kia mới là JA sao? Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?"
"Vậy tôi cũng nghe nhầm đi?
"Như vậy là sao? Tại sao lại có đến hai JA?"
"Khẳng định có một người giả mạo rồi, ai thật ai giả đây?"
Kính Thiên Dương trầm mặc nửa ngày, trực giác mách bảo cô ta Trầm Tịch Dương chính là JA! Nhưng sự thật này cô ta tài nào chấp nhận nổi đây?
"Trầm Tịch Dương, JA thật đang đứng ở đây, cô lại dám giả mạo cô ấy?"
"JA" cuối cùng cũng mở miệng, nói, "Kính Phó tổng ngài có hiểu nhầm gì a? Tôi khi nào nói mình là JA? Tôi cũng nên giới thiệu đôi chút về mình, tôi là Huỳnh Mộc Tích, là quản lý của cô JA ở tập đoàn DD."
"Chuyện này cô JA đùa hơi quá, chẳng phải cô..."
"Xin hỏi Kính Phó tổng, tôi nhận mình là JA khi nào? Tôi vừa tới nơi thì cô Ý Hoan đây lôi lôi kéo kéo, còn chưa kịp hiểu chuyện gì a!
Ánh mắt của Kính Thiên Dương lập tức trở nên hung ác hướng về phía của Ý Hoan, đều là đồ ăn hại này, thành công thì ít thất bại thì nhiều, khiến cô ta hiểu nhầm!
Nghĩ đến người mà bấy lâu cô ta sùng bái, vài phút trước còn không ngớt lời khen ngợi lại là kẻ thù không đội trời chung thì Kính Thiên Dương có cảm giác muốn thổ huyết!
Con khốn Trầm Tịch Dương từ đầu tới cuối chơi đùa cô ta, đứng xem cô ta như trò hề!
Thanh âm đạm mạc của Trầm Tịch Dương lại vang lên, "Kính Phó tổng cô sao thế? Hay là chê danh tiếng của tôi không đủ, tay nghề kém?