Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!

Chương 40:Vùi dập.



Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân đã trở về!



Lạnh lẽo,

Khô khốc,

Tối tăm.....

Mọi người trong phòng bấy giờ mới sực tỉnh, không dám nhìn thẳng vào Trầm Tịch Dương hay hé một lời nào.

"Cút cho tôi!"

Mấy người chỉ hận không thể lập tức thoát khỏi bầu không khí âm u chết chóc này, nghe Trầm Tịch Dương nói thế thì vội vã mang thiết kế của mình ra ngoài.

"Chờ đã...."

"Đem theo cô ta cút đi! Bẩn mắt."

Đám người, "................."

"Dĩnh Nhi, em ở lại đi."

Hà Dĩnh Nhi dù trong lòng vẫn còn chút bóng ma nhưng cô nàng biết Dương tỷ sẽ không làm hại đến cô.

"Dạ!"

Chờ khi căn phòng chỉ còn lại hai người Hà Dĩnh Nhi mới hỏi, "Dương tỷ, chị không sao chứ ? Có cần đi bệnh viện không ạ ?"

"Cảm ơn em, chị ổn. Khi nãy chỉ mất bình tĩnh một chút."

"................." Vâng, mất bình tĩnh một chút của chị suýt chút nữa giết chết một người đấy! Những mà bộ dáng hung hăng coi trời bằng vung ấy của Dương tỷ cũng thật ngầu nha!

Haha, xem Nghiên Kỳ điêu ngoa sợ hãi tới mức nào rồi!!!

Trầm Tịch Dương nhìn chiếc váy của mình, đôi mắt cô ẩn ẩn đau đớn, vết mực đen thẫm đã nhúng chàm phần đuôi váy. Chiếc váy màu xanh thanh khiết đã bị nhiễm bẩn.

"Dương tỷ, bây giờ em về công ty lấy mẫu khác có kịp không?"

Trầm Tịch Dương lắc đầu, "Không kịp đâu...."

"Dĩnh Nhi, em mang lọ mực còn thừa lại ra đây cho chị đi, thêm một cái bút lông nữa....."

Hà Dĩnh Nhi trên đầu đeo dấu chấm hỏi to đùng, Dương tỷ chẳng lẽ sầu đời muốn vẽ vời sao?

"Vâng, chị đợi em một chút."

Bên ngoài kia đã truyền đến thanh âm huyên náo, "Ah, Bạch Khánh Chi đến rồi!"

"Khánh Chi tỷ tỷ....."


Bạch Khánh Chi bước vào, cô mặc một chiếc váy maxi màu trắng,
chân đi một đôi bốt cao gót, cặp kính đen to bản che khuất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo.

Theo sau cô là hai người trợ lý, mỗi người tay cầm một túi đồ lớn.

Bạch Khánh Chi trong giới giải trí mắt cao hơn người, ngoại trừ trong phim, ngoài đời rất ít khi người ta thấy cô nàng cười. Vì thế được mệnh danh với cái tên "Băng sơn mỹ nhân".

Đám người thấy Bạch Khánh Chi không buồn phản ứng với mình, ngay cả cái gật đầu cũng lười thì trong lòng bất bình, thầm nghĩ chỉ là một con hát thôi cũng kênh kiệu như vậy.

Nhưng nghĩ đến mục đích của họ tới đây ngày hôm nay, ai nấy đều treo trên mặt nụ cười hoà nhã.

"Khánh Chi, mẫu thiết kế đều được trưng bày bên kia. Em sang xem đi."

Bạch Khánh Chi chỉ hơi gật đầu, cô nhanh chóng bước đến chỗ trưng bày.

Cô đảo mắt một vòng, không có cái nào đem đến cho cô cảm giác mới lạ, chỉ là những mẫu thiết kế theo kiểu rập khuân cứng nhắc.

Phải thôi, cuộc sống này vốn vô vị vậy mà, đành chọn đại một cái vậy.

"Cái này đi!"

"Chủ nhân của mẫu thiết kế này là ai vậy ?" Vu Tử hỏi.

Ý Hoan không ngờ mình được chọn, vội vàng đứng ra, không giấu được niềm kiêu ngạo nói, "Là của tôi a!"

Vu Tử gật đầu, không nóng không lạnh đáp, "Vậy được, chúng ta ký hợp đồng...."

"Chúng tôi đã chọn được thiết kế ưng ý, cảm ơn quý vị đã tới đây ngày hôm nay."

"Xin chờ một chút, còn thiếu mẫu thiết kế của chúng tôi...." Hà Dĩnh Nhi từ trong phòng thay đồ chạy ra, gấp gáp nói.

Lập tức vang lên tiếng xì xào.

"Không phải đã chọn xong rồi sao ? Còn thay đổi được ư ?"

"Tôi lại hóng người này lật kèo, nhìn bản mặt vênh váo của Ý Hoan kìa, cô ta nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ chắc...."

"Thiết kế thì cũng chẳng ra sao, vậy mà được chọn. Tôi thật không phục..."

"Nghe đầu người kia là nhà thiết kế trẻ nổi tiếng bên nước ngoài mà Kính thị mới mời về đó, không biết tại sao đắc tội cao tầng bên đó nên mới chật vật vậy thôi. Biết đâu lần này cá chép hoá rồng thì sao ?"

Chỉ có mấy người cùng phòng với Trầm Tịch Dương là im như thóc, vị đại phật trong kia đáng sợ thế nào họ đã được chứng kiến.

Ý Hoan nghe thấy vậy thì trong lòng dâng lên một trận bất an, không được, khó khăn lắm cô ta mới dành được cơ hội lần này, không thể để Trầm Tịch Dương kia cướp mất được.

Lòng hư vinh vượt lên trên cả nỗi sợ, Ý Hoan vội cắt ngang Hà Dĩnh Nhi, "Không phải các người sơ ý vẩy mực vào rồi sao? Sao có thể để Bạch tiểu thư thấy chứ ? Không phải là bôi xấu bộ mặt của công ty chúng ta sao ?"

Hà Dĩnh Nhi không tin trên người lại có loại người không biết xấu hổ đến vậy, cô vạch trần, "Là các người không biết xấu hổ hãm hại Dương tỷ!"

Ý Hoan, "Cô không thể thấy tôi được chọn mà ghen tị nên ngậm máu phun người nha!"

Hà Dĩnh Nhi còn định nói thêm gì nữa thì Vu Tử chặn họng, "Mẫu thiết kế do chủ nhân tự bảo quản, việc đã đến nước này cũng không thể trách ai, Khánh Chi cũng đã chọn thiết kế của Ý Hoan."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\#UyenToTo


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv