*Bộp*
Sau lực đẩy của Trần Thục Oanh, Bội San đã ngã ra phía sau đầu đập vào thành giường, mùi máu tanh nồng nhanh chóng đã xộc vào cánh mũi của Bội San.
Cô đưa tay sờ ra phía sau đỉnh đầu thì cảm nhận được có thứ dung dịch gì đó đã ướt đẫm bàn tay, đến khi đưa ra trước mắt nhìn thì mới hoảng hốt khi cả bàn tay đều đẫm màu máu đỏ.
Trần Thục Oanh mặt mày cũng tái xanh khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mắt, chiếc hộp nữ trang đang cầm trên tay vô thức rơi xuống sàn nhà, bà sợ hãi lui về sau vài bước, trong đầu lập tức tìm ra kế sách để xử lý tình huống hiện tại.
Không biết sau đó bà đã nghĩ được gì mà vội vã chạy ra ngoài.
Bội San tuy bị chảy máu nhưng hiện tại vẫn còn tỉnh táo, nhặt lại chiếc hộp nữ trang lên, cô gượng người đứng dậy rồi loạng choạng bước ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách, đúng lúc Tô Tử Anh cũng vừa về tới, bên cạnh hắn còn có Lâm Sở Sở cả hai cùng nhau tay trong tay đi vào nhà, biểu cảm tươi vui trên hai gương mặt của đôi nam nữ lăng loàn thật khiến người ta khinh ghét.
"Nhà anh hơi nhỏ, cưng chịu khó làm quen nha!"
"Không sao, đợi khi chúng ta kết hôn rồi cũng đâu có ở đây, biệt thự của em không thiếu chỗ dành cho anh đâu."
Hai người anh một câu em một câu, những lời nói sến súa đến mức sắp nổi cả da gà lên nhưng họ vẫn tự tin phô ra.
"Tử Anh cuối cùng thì con cũng về rồi, con vào mà xem cô vợ tốt của con đối xử với mẹ thế này đây nè... Tô gia thật là vô phước mới rước phải cái thứ con dâu hung dữ, không có giáo dục đó vào nhà mà..."
Nghe thấy tiếng khóc lóc than thở của Trần Thục Oanh, Tô Tử Anh và Lâm Sở Sở liền vội vã đi vào phòng khách.
Thấy bà đang ôm lấy cánh tay, nét mặt thì đau đớn, gò má ướt đẫm nước mắt, Tô Tử Anh liền đi nhanh tới bên cạnh, lo lắng hỏi han:
"Mẹ sao vậy? Bị gì?"
"Mẹ định lấy sính lễ trả lại cho Bội San nhưng mà chưa gì nó đã giành lấy còn đẩy mẹ ngã, cánh tay bị đập vào thành giường nên giờ bị trật mất rồi. "
"Có chuyện đó nữa sao? Rõ ràng là đã nói sẽ không lấy bất cứ một món gì trong nhà này mà, chưa gì đã lật lọng rồi, Lưu Bội San cô ra đây cho tôi."
Vừa nhìn thấy Bội San bước ra khỏi cửa phòng của Trần Thục Oanh, hắn ta đã lao thẳng tới chỗ cô.
*Chát*
Một cái tát vung thẳng xuống gò má người phụ nữ yếu ớt, cái tát dùng lực quá mạnh khiến cô phải ngã về phía vách tường.
"Lưu Bội San, tôi không ngờ cô là loại người dữ tợn đến thế, đơn ly hôn mới ký tối qua hôm nay đã trở mặt hành hung mẹ chồng, xem ra chính tôi cũng đã nhìn lầm người phụ nữ như cô rồi."
Bội San giương đôi mắt mơ hồ lên nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng, tệ bạc của người đàn ông đã từng là chồng mình.
Lúc này cô mới biết được hóa ra Trần Thục Oanh lại đảo lộn trắng đen đến mức kinh khủng như thế, vừa ăn cướp lại vừa la làng, hành hung người khác chính là bà ta vậy mà chốc lát cô đã trở thành kẻ ngược đãi mẹ chồng.
Nhưng cô biết rồi thì đã sao? Ở đây đâu có một ai đứng về phía cô, cô có nói có giải thích thì ai tin cô đây. Cứ tưởng đơn ly hôn đã nộp lên tòa thì từ đây cuộc sống của cô đã khá hơn, vậy mà những ngày cuối cùng ở lại ngôi nhà này vẫn còn phải chịu đựng những hành hạ tủi nhục.
Nghĩ đến đó, khuôn miệng nhỏ bất giác hiện lên nụ cười, hiện tại cô đã quá lười biếng giải thích, quá lười cất lời tiếp chuyện với những con người ngang ngược này nên chỉ lẳng lặng lướt qua người đàn ông tuyệt tình kia, đi về hướng phòng bảo bảo.
Hành động ngó lơ của Bội San một lần nữa khiến Tô Tử Anh càng thêm tức giận, hắn chẳng thèm để ý đến vết máu sau gáy cô, thanh âm giận dữ lại một lần nữa vang lên.
"Cô lập tức cút ra ngoài cho tôi."
Bội San chân đã dừng bước, vậy là cô đang bị đuổi đó sao? Người đàn ông cô yêu thương suốt bảy năm qua lúc này lại muốn đuổi cô ra khỏi nhà giữa đêm khuya lạnh lẽo thế này, ngoài trời còn lất phất tuyết rơi, người đàn ông đó thật sự nhẫn tâm đến mức như vậy hay sao?
"Đơn ly hôn tôi đã ký, nhà cô đã chuyển nhượng cho tôi, lúc này cô cũng nên rời khỏi rồi, đừng để mẹ tôi thấy cô lại thêm chướng mắt. Bội Sam cứ tạm thời để lại đây sáng mai hãy quay lại đón con bé. Tôi không giành với cô, là một đứa con gái chả được tích sự gì nuôi nấng nó sau này cũng về nhà báo hiếu cho người ta mà thôi, tôi không cần nên cô cứ yên tâm."1
Ly hôn xong hắn liền phủi sạch tình cảm, đến chút nghĩa vợ chồng cũng vứt hết sang một bên. Sau khi bỏ lại cho Bội San những câu nói tuyệt tình phụ nghĩa hắn liền quay trở lại chỗ Trần Thục Oanh, ân cần quan tâm.
"Con đưa mẹ đi bệnh viện nha..."
"Không cần đâu con, chắc bị bong gân chút thôi mẹ vào xoa ít rượu thuốc là khỏi ngay á mà, con mau đưa Sở Sở về phòng nghĩ ngơi đi, khuya rồi đừng để con bé mệt."
"Mẹ chắc đó chứ?"
Tô Tử Anh vẫn chưa yên tâm mà hỏi lại thêm một lần nữa đến khi nhận thấy cái gật đầu khẳng định của Trần Thục Oanh hắn mới yên tâm nắm tay Lâm Sở Sở.
"Vậy tụi con về phòng nghỉ ngơi trước nha mẹ!"
Giọng nói ẻo lã nịnh nọt của Lâm Sở Sở khiến người ta phát nôn nhưng đối với Trần Thục Oanh thì lại "nở hoa" trong lòng, bà dành cho cô ta một nụ cười hiền hòa rồi ngọt ngào lên tiếng.
"Ừm, con nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon nha."
Bà cười rạng rỡ cho đến khi nhìn thấy cả hai đi vào phòng ngủ đóng cửa lại thì nụ cười trên môi mới vụt tắt, thay vào đó là nét mặt vênh vang tiến về phía Bội San vẫn còn đứng đó.
Nụ cười hiền hòa thoáng chốc đã biến thành nụ cười giễu cợt khinh thường mà bà ta dành tặng cho Bội San.
"Cô nên biết điều mà tự rời khỏi đây, nếu không chút nữa bị ném ra ngoài còn mang thêm cái tai tiếng ngược đãi mẹ chồng thì nhục nhã lắm đó.".
Chậm rãi nhấn mạnh từng câu xong, Trần Thục Oanh ngạo mạn trở về phòng ngủ của mình, bỏ lại Bội San vẫn đứng đó mãi một lúc sau cô mới đi về phòng lấy điện thoại, mặc thêm áo khoác vào, trước khi đi cô còn hôn lên trán Bội Sam một nụ hôn tràn đầy yêu thương.
"Con chờ mẹ quay lại nhé!"
Khẽ giọng căn dặn bé con của mình xong Bội San mới rời khỏi phòng ngủ.
Vết thương trên đầu cô đã ngừng chảy máu từ lúc nào, nhưng cô vẫn không hề cảm thấy đau đớn hay vì trong lòng cô đang có một cơn đau còn dữ dội hơn, nó che lấp đi nỗi đau trên thân xác của người phụ nữ mỏng manh.
Cô quyết định rời khỏi đây vào giữa đêm khuya thế này cũng chỉ vì muốn bình yên, với tính cách của Trần Thục Oanh cô thừa biết rằng nếu cô vẫn còn ở lại thì một chút nữa thôi bà ta cũng sẽ lôi cô ra ngoài thậm chí là hô hoán lên rồi bịa những chuyện tồi tệ ra cho mọi người nghe thấy, nếu cô không đi thì sớm muộn cũng chuốc thêm nhục nhã mà thôi.
Rời khỏi nhà, cô lang thang trên con đường hiu vắng, tuyết lúc này đã ngừng rơi nhưng nhiệt độ vẫn là cái rét thấu xương.
Cô cứ đi trong vô định, lê từng bước chân nặng trĩu trên mặt đường phủ một làn tuyết mỏng, đi đến khi cơ thể rã rời không còn sức lực, chân cứ bước đến khi vô thức ngất xỉu giữa đường phố vắng tênh.