"Bạn bè thân thiết? Không phải đấy chứ? Lãnh thiếu gia, nếu cậu rảnh rỗi thì lo học hành đàng hoàng mà lấy chứng chỉ tốt nghiệp đi. Đừng có lúc nào cũng tìm tôi như vậy?" Cố Nhược Hi biểu cảm nghiêm túc, y như là thật sự quan tâm đến bằng cấp của cậu ta.
Nhưng vào tai Lãnh Phong chỉ có mấy chữ cuối cùng, khoé môi cong lên ý cười rõ ràng, cậu giữ chặt vào cánh cửa kia, khoan thai nói chuyện.
"Vậy mà bảo không phải bạn bè thân thiết. Ngay cả việc tôi đi tìm cô, cô cũng biết đó thôi. Hay là, Cố tiểu thư xinh đẹp đây có tình ý giấu kín với tôi nên điều tra lịch trình của tôi vậy?"
Khuôn mặt của Cố Nhược Hi đen lại, cô hiện tại muốn đánh gãy nụ cười ngả ngớn của cậu ta.
"Lãnh Phong, nghiêm túc một tí đi. Tôi hôm nay không rảnh rỗi cùng cậu đứng trước cửa nhà lí luận, nếu không có việc mời về cho." Cô cố gắng dùng giọng điệu lịch sự kêu chàng trai trước mặt rời đi. Không đôi co với cậu ta nữa, tay dùng hết lực đẩy vào. May mắn Lãnh Phong nhanh ý, nếu không đã bị kẹt tay rồi.
Rầm!
Ngay sau đó là tiếng đóng cửa vô cùng mạnh của Nhược Hi, Lãnh Phong ở ngoài đột nhiên ngây người. Mãi một lúc sau, cậu lại tiếp tục gõ cửa. Lần này cậu trực tiếp nói ra mục đích chính khi đến đây. Sợ Nhược Hi không nghe được, Lãnh Phong còn tâm lý cố ý nói to lên.
"Nhược Hi, không đùa cô nữa. Tôi muốn tối nay mời cô giúp tôi cùng đi đến nơi này. Chỉ 1 tiếng, giúp tôi đi. Nếu cô không giúp tôi sẽ bị ba mình đánh chết mất." Mấy lời phía sau cậu hơi khoa trương một chút, nhưng cũng không khác sự thật là bao.
Chờ mãi không thấy tiếng trả lời, Lãnh Phong cũng không ngại, liên tục gõ cửa.
"Cố Nhược Hi, nếu cô không ra đây, tôi cứ 5 phút lại gõ cửa làm phiền cô. Cô không rảnh nhưng tôi rất rảnh."
Nhược Hi mới uống nước, bị mấy lời hăm doạ kia làm sặc. Cô vừa ho vừa thầm nghĩ xuýt nữa là sặc chết rồi. Nhưng mà, những lời kia của Lãnh Phong không giống hăm doạ. Trong đầu nhớ đến gần 2 tháng trước, mơ hồ ghép hoàn cảnh và hành động của cậu lại với nhau, cô nuốt nước bọt tin tưởng rằng cậu ta sẽ thật sự sẽ gõ cửa cho đến khi cô bước ra mới thôi.
Tuy rằng cô không quan tâm lắm đến chuyện hắn gõ hay không gõ cửa làm phiền cô, nhưng hàng xóm bên cạnh cô sẽ quan tâm. Cô không muốn vì chuyện này mà bị những người hàng xóm nhiều chuyện kia đem ra bàn tán.
Lãnh Phong nhìn đồng hồ, kim giây đang chạy đến số 23 thì cửa lần nữa mở ra. Ánh mắt Cố Nhược Hi bất lực nhìn cậu.
"Nói đi."
"Tôi biết cô sẽ không tuyệt tình mà bỏ rơi tôi mà. Ôi cô đúng là cô gái tuyệt vời nhất trên đời này."
"Không nói? Vậy tôi đóng cửa." Cố Nhược Hi chán ghét ra mặt, nói đóng liền đóng.
Lãnh Phong ngay lập tức điều chỉnh hành động, nghiêm túc một tay giữ cửa lại, một tay gãi đầu ngượng nghịu cất tiếng.
"Là thế này, tối nay có một buổi tiệc liên hoan gia đình... Ba tôi vì muốn xem tôi tiến bộ ra sao liền bắt tôi lôi về một bạn nữ học cùng khoa tới để kiểm chứng. Cái này, cô giúp tôi nhé?" Nói đoạn, cậu đưa ánh mắt cún con nhìn cô, cứ như xem cô là sợi dây duy nhất mà bám víu vậy.
"Việc này cậu không cần nhờ đến tôi, bạn gái trong khoa không phải rất nhiều sao? Chuyện này cần gì đến sự trợ giúp của tôi chứ?"
"Không được, tôi chỉ quen mỗi mình cô, với lại chỉ có cô mới nói chuyện bình thường với tôi. Mấy cô gái kia chắc chắn trước mặt ba tôi tâng bốc... Cô xem, gần hai tháng nay cô có thể thấy tôi tiến bộ nhường nào, nếu bị tôi hiểu lầm có phải oan ức quá không?" Tiếp tục vẫn bộ dạng tội nghiệp khiến người khác thương cảm của cậu.
Cảm thấy chuyện này có gì đó không chính xác lắm, nhưng lại không biết là sai ở chỗ nào. Cố Nhược Hi suy nghĩ nửa ngày không ra, sau cùng vẫn là đồng ý đi cùng Lãnh Phong 1 tiếng. Cậu ta dù sao cũng từng giúp cô, tuy không đến nơi đến chốn thì cũng có tấm lòng. Đối với người từng tốt với mình, Cố Nhược Hi cũng sẽ đối tốt lại. Coi như lần này là trả ơn cậu ta cũng được.
...
Vì chuẩn bị cho bữa tiệc đó, Cố Nhược Hi bị Lãnh Phong dày vò cả buổi chiều. Trong vài giờ đồng hồ, cô không biết đã bị cậu ta lôi vào biết bao nhiêu là cửa hàng rồi. Hiện tại ngồi trước gương, mặc kệ thợ trang điểm bôi vẽ, cô nhắm mắt bắt đầu hối hận đồng ý đi cùng cậu ta.
Lãnh Phong ngồi một bên nhìn cô gái, ánh mắt không che dấu sự yêu thích. Ngồi bên cạnh cậu là một ông lão, mái tóc thưa thớt trên đầu đều đã bạc trắng. Ngay lúc cậu đang thẩn thờ nhìn Nhược Hi, ông lên tiếng.
"Cháu hẳn thích cô gái kia nhỉ?" - Tiếng ông khàn khàn nhanh chóng thu hút sự chú ý của Lãnh Phong.
"Cũng có thể nói như vậy." - Cậu ta không rời tầm mắt khỏi bóng dáng kia, gật đầu trả lời.
"Nhưng tôi cảm thấy cô gái ấy sẽ không thích cậu đâu." - Ông ôn tồn nói tiếp, tay không ngừng vỗ nhẹ lên đùi của mình theo nhịp.
Lãnh Phong nghe câu này lập tức nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh. Bất người khi đó là một ông già, cậu cau mày tỏ vẻ không vui trước câu nói kia...
"Ông thật kì lạ, ông biết cô gái của tôi hay sao mà có thể nói nhăng cuội như vậy?"
Đối với thái độ thất lễ của cậu ta, ông lão không chấp nhất. Còn vô cùng hào sảng mà giảng giải.
"Ha ha, đâu cần phải biết trước, nhìn ánh mắt cô gái kia là tôi có thể biết rồi. Tôi hồi trẻ có thể xem là thầy tướng số một của đất nước này đấy." - Dừng lại một chút, ông lão nhìn thẳng vào mắt của Lãnh Phong, mỉm cười đầy ý vị.
"Cô gái đó trong lòng có người, cho dù cậu có muốn cũng khó mà phá vỡ đi tấm rào chắn mang tên chấp niệm kia..."
Sau đó có một cô gái mái tóc màu hạt dẻ bước tới gọi ông lão. Nghe cách xưng hô thì hình như cô gái này là con gái của ông. Ông ấy sau đó liền đứng dậy, trước khi đi còn vỗ vào vai Lãnh Phong mấy cái, tốt bụng khuyên nhủ.
"Cô gái cậu thích rất tốt, thật đấy. Nhưng cô ấy mang vết thương quá lớn, cậu không phải người có thể chữa lành nổi đâu."