Lộ Phi Phi cũng rất thức thời, nắm bắt thời điểm mà tự mình chủ động muốn làm con dâu nhà họ Mạc. Cha mẹ hắn dù biết không nên, nhưng những lời nói cùng hành động thân thiết của cô ta lại khiến họ mủi lòng. Vậy nên sau một năm Mạc Vân Yên mất, Lộ Phi Phi được cha mẹ Mạc Thiệu Ngôn nhận làm con dâu.
Hắn dù bất bình vẫn im lặng không nói gì. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã khiến tinh thần họ suy sụp lắm rồi. Nếu vậy, để họ tốt lên một chút. Hắn cũng đành nhắm mắt làm ngơ để Lộ Phi Phi trở thành vị hôn thê lời đồn của mình.
Thoắt cái đã 5 năm, hắn quả thực khâm phục sự kiên trì của cô ta. Trong lòng cười lạnh, nếu đổi lại là người phụ nữ vô tình kia kiên trì như vậy ở bên cạnh hắn...
"Phi Phi, ra ngoài đi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt."
"Ngôn, tâm trạng không tốt có thể nói cho em biết, em cũng có thể giúp anh giải sầu được mà?" Lộ Phi Phi đưa ánh mắt thâm tình nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt. Cô ta không muốn ánh mắt của mấy tên nhân viên quèn kia mỗi khi nhìn thấy cô cứ đi vào phòng tổng giám đốc nhiều nhất 20 phút đã bị đuổi ra.
Cô ta trước sau gì cũng sẽ trở thành Mạc phu nhân, là nữ chủ nhân của Mạc gia. Nếu không xét về mặt cô ta là hôn thê của Mạc Thiệu Ngôn, người đàn ông hoàn mỹ mà bao nhiêu phụ nữ ao ước. Thì cô cũng là tiểu thư danh giá của Lộ gia, giàu có quyền thế hàng đầu của thành phố A này. Vậy mà bọn nhãi nhép kia khinh thường cô ta?
Cô ta không biết, thực chất chẳng ai nhìn cô bằng ánh mắt diễu cợt. Cũng chẳng ai trong công ty rảnh rỗi hơi đâu quan tâm đến cô. Chẳng qua là tâm cô ta có bệnh, vậy nên cô ta mới nhìn đâu cũng thấy ánh mắt soi mói.
Mạc Thiệu Ngôn không kiên nhẫn, khuôn mặt lãnh đạm nhìn Phi Phi.
"Ra ngoài!"
Lộ Phi Phi bị vẻ mặt kia của hắn doạ sợ. Cắn răng, tuy không phục nhưng không dám làm gì hơn. Đành cầm lấy túi xách để trên ghế lên rời khỏi.
Hừ, lúc sáng nhận được tình báo rằng có phụ nữ rất lạ được Mạc Thiệu Ngôn gọi vào nói chuyện. Cô ta phải bỏ cuộc gặp bạn bè bảo tài xế riêng phóng hết tốc lực tới đây để xem ả đó là ai. Vậy mà ngồi mười mấy phút cũng không tra ra được gì. Trong lòng của Lộ Phi Phi day dứt.
Không đợi cho cô ta phải đoán già đoán non, người đã tự mình xuất hiện trước mặt. Khi Lộ Phi Phi đi ra khỏi hành lang bắt gặp dáng người quen thuộc đang ôm một chồng tài liệu đi qua cô.
Lộ Phi Phi lúc đầu nheo mắt nghi hoặc bóng dáng này vì sao quen thuộc. Cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, ánh mắt kia để lộ vẻ kinh ngạc không thôi...
"Cố Nhược Hi, cô làm gì ở đây?"
Cố Nhược Hi không bất ngờ lắm khi nhìn thấy Lộ Phi Phi. Nếu như đã tiếp mặt với Mạc Thiệu Ngôn thì chuyện gặp lại Lộ Phi Phi cũng là sớm muộn. Chẳng qua cô đâu ngờ lại sớm như vậy.
"Làm nhân viên thực tập. Tôi cần có hồ sơ thực tập nộp cho nhà trường."
"Ý tôi không phải như vậy. Cố Nhược Hi, cô giỏi thật đấy. Thành phố A rộng lớn như vậy, có nhiều công ty như vậy cô lại chọn đúng công ty của Ngôn để thực tập. Tôi phải khen cô và anh ấy có duyên hay phải khen cô giỏi bày trò nhỉ?" Lộ Phi Phi nắm chặt khuỷu tay của Nhược Hi, cay nghiệt cất lời.
Nhược Hi nhìn thấy khuôn mặt châm biếm của Phi Phi, tay còn cảm nhận đau đớn. Cô nhíu mày.
"Cô rảnh rỗi lắm sao Phi Phi? Nói nhiều như vậy là có ý bảo tôi đang giả vờ vô tình vào thực tập ở Nhất Hàng?"
Tài liệu đã nặng rồi, lại còn bị cầm chân khiến cho giọng nói của Cố Nhược Hi có chút cáu.
"Giả vờ hay không, chẳng phải thâm tâm cô biết rất rõ sao? Cô không biết bản thân tốt xấu thế nào sao?"
Đoạn hành lang này là lối đi qua thang máy, ắt hẳn có nhiều người qua lại. Lộ Phi Phi cũng không ngu xuẩn đến nỗi đứng ở đây ra oai tác quái gì với Nhược Hi, lỡ đâu có người đi tới. Cô ta còn phải giữ cái danh giá của mình trước mặt nhiều người.
"Phi Phi, tôi chỉ đến đây thực tập, cũng không phải đến cướp người yêu của cô. Tôi biết bản thân mình như thế nào. Yên tâm."
Ánh mắt của Lộ Phi Phi xoẹt qua ý cười nhạt, thu tay của mình về.
"Cố Nhược Hi, cô có muốn cũng chẳng cướp được. Mạc Thiệu Ngôn hận cô không hết. Chẳng qua, cô đừng có dở trò mèo gì, Nhất Hàng xưa nay tuyển thực tập viên vô cùng hà khắc. Với trình của cô mà có thể vào bộ phận số 1 này..."
Ngắt đoạn, Lộ Phi Phi ghé sát vào tai Cố Nhược Hi nói khẽ.
"Đừng nói là cô hèn mọn đến nỗi phải bán thân đấy nhé?"
Nói xong, Lộ Phi Phi quay người bước đi, trước đó còn không quên để lại tiếng cười trào phúng cùng câu nói khiến Cố Nhược Hi phải nắm chặt lồng bàn tay.
"Nếu lời tôi nói là sự thật thì chắc hai bác Cố thất vọng về cô lắm đấy? Dù gì cũng từng là đại tiểu thư mà ha ha."