Lục Tư Thần kéo ghế sa lon ngồi xuống, nói: “Em ăn đi, anh không ăn.”
“Hả?”
Cố Manh Manh nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn anh: “Tại sao? Anh không đói hay không thích ăn?”
Lục Tư Thần nói: “Ăn mà cũng không chặn được miệng em?”
“XịP”
Cố Manh Manh hừ giọng, cúi đầu tiếp tục ăn bánh trôi nước.
Có lẽ nó thực sự rất ngon nên cả một bát bánh trôi mà Có Manh Manh đã ăn gần hết. Khoa trương hơn là cô còn muốn uống sạch sẽ nước canh luôn.
Về điều này, cô giải thích là: “Em là không muốn lãng phí!”
Lục Tư Thần giơ tay lên: “Lại đây!”
“Làm gì?”
Cố Manh Manh nhìn anh, nhưng không cử động.
Lục Tư Thần cười với cô: “Bảo em qua thì qua đi!”
“Oh…”
Cố Manh Manh đứng dậy khỏi ghế, sau đó đi đến trước mặt anh.
Lục Tư Thần rất tự nhiên mà vươn tay kéo cô ngồi vào lòng mình, bàn tay to đặt ở trên bụng của cô.
“Haha…”
Cố Manh Manh không nhịn được cười, nói, “Anh đang làm gì vậy?”
Lục Tư Thần cong môi: “Xem em ăn no chưa!”
Cố Manh Manh liếc nhìn chiếc bát cô ăn sạch sẽ bên cạnh, tỏ vẻ ngại ngùng: “Ai da, cũng tạm thôi. Em, em cũng không phải quá no…”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng.
Cố Manh Manh nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh: “Anh không phải đang làm việc trong thư phòng sao? Sao lại xuống đột ngột vậy? A, em biết, chắc là anh ngửi thấy mùi thơm của bữa khuya, không nhịn được nên đi xuống phải không?”
Lục Tư Thần nhìn cô: “Em nghĩ vậy?”
“Nếu không thì sao?”
Có Manh Manh gãi đầu.
Lục Tư Thần không trả lời mà kéo cô dậy khỏi ghế.
“Sao vậy?”
Cố Manh Manh không hiểu nhìn anh.
Lục Tư Thần không nói gì, một mạch kéo thẳng cô lên lầu.
Cuối cùng lên đến sân thượng.
Khi Cố Manh Manh nhìn thấy những ngôi sao sáng trên bầu trời, cả người ngắn ra.
“Ôi trời ơiI”
Cô vô cùng kinh ngạc. Đôi mắt đen xinh đẹp mở lớn.
“Đẹp không?”
Lục Tư Thần hỏi.
Có Manh Manh gật đầu cười tươi rói: “Đẹp quá, hình như đã lâu em không nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp như vậy ồi.” Nói xong, cô quay đầu nhìn người đàn ông rồi nói tiếp: “Lần trước em nhìn thấy trời đêm đẹp như vậy, hình như là lúc em rất nhỏ. Thật sự đẹp quá đi.”
Lục Tư Thần ôm cô: “Sao lại là lúc nhỏ?”
Cố Manh Manh nghĩ một lúc, rồi trả lời: “m, sau này vì mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện nên không có thời gian để ngắm sao.”
Lục Tư Thần gật đầu.
Anh thương xót mà hôn lên khóe miệng cô, thì thầm: “Sau này anh sẽ thường xuyên cùng em ngắm sao!”
“Cảm ơn anh!”
Có Manh Manh rất hạnh phúc.
Lục Tư Thần không nói gì nữa, lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Vì vậy, trong khung cảnh yên bình như vậy, Cố Manh Manh không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Sau khi thức dậy vào sáng hôm sau, cô mới biết Lục Tư Thần đã đi công tác!
Buổi chiều, Có Manh Manh một mình ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV, không biết tại sao, nhưng đối diện với Chương trình TV yêu thích của mình, cô lại cảm thấy buồn tẻ, như thể thiếu một thứ gì đó, trong lòng trống rỗng.
“Thiếu phu nhân!”
Lúc này, quản gia bưng nước trái cây và món tráng miệng bước vào.
“Đây là điểm tâm nhà bếp chuẩn bị cho cô!”