Sau khi rời đi, Cố Manh Manh nghi ngờ hỏi An Luân: “Không phải anh vừa nói rằng Lục Tư Thần đang đợi tôi trên xe sao? Tại sao khi Bella hỏi anh lại nói anh áy không đến? Hừm, rốt cuộc anh ấy có đến không?”
An Luân không ngờ cô lại thấy khúc mắc về vấn đề này, vì vậy chỉ đành trả lời: “Lục tổng đang ở bãi đậu xe.”
Cố Manh Manh chau mày.
An Luân khựng lại, tiếp tục giải thích: “Vừa rồi tôi nói với Bella như vậy vì Lục tổng không muốn bị quấy rày. Thiếu phu nhân, tôi nói vậy cô hiểu không?”
Cố Manh Manh dường như đã hiểu, mà cũng dường như: không hiểu.
An Luân bật cười: “Lục tổng là đặc biệt tới đón cô. Nếu Bella đi theo, ngài ấy sẽ không vui.”
Cố Manh Manh “xì” một tiếng, nói: “Tôi không nghĩ thế.
Bella xinh đẹp lại biết ăn nói như vậy. Lục Tư Thần nhìn thấy cô ấy, sợ là vui mừng còn không kịp, sao mà không vui được?”
An Luân chau mày nói: “Cô tại sao lại nghĩ như vậy?”
Có Manh Manh im lặng.
An Luân liếc nhìn vẻ mặt của cô và chợt hiểu ra.
Anh nói: “Thiếu phu nhân, có thể cô đã hiểu lầm rồi. Giữa Lục tổng và cô Bella chỉ có mối quan hệ công việc. Ngoài ra, thường ngày họ không có bắt kỳ liên lạc nào khác. Ừm, có điều họ đã liên lạc thường xuyên gần đây cũng chỉ là vì cô. Cô Bella mời cô làm người mẫu vedette cho cô ấy. Lục tổng rất quan tâm đến chuyện này!”
Cố Manh Manh liếc An Luân, cố ý hỏi: “Thư ký An, anh quen biết Lục Tư Thần lâu hơn tôi, hơn nữa còn là thư ký thứ nhất của anh ấy, vì vậy rất nhiều chuyện củ anh ấy, anh rõ hơn tôi nhỉ?”
An Luân cười nói: “Là do Lục tổng tin tưởng tôi!”
Cố Manh Manh nói: “Anh ấy đã có bao nhiêu người bạn gái trước tôi?”
An Luân khoé miệng giật giật.
Anh biết ngay là không có chuyện tốt mà!
“Tại sao không nói?”
Bên này, Cố Manh Manh vẫn đang chờ hồi âm.
Thư ký An rất thông minh mà đáp: “Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi. Cô là người yêu duy nhất mà Lục tổng thừa nhận. Trước đó, tôi chưa từng nghe nói bên cạnh ngài ấy có người phụ nữ nào. Cô nhất định là người đầu tiên!”
Trong bãi đậu xe tầng hầm.
Tài xế đỗ xe ở một góc khuất. An Luân dẫn Cố Manh Manh đến và mở cửa ghế sau cho cô.
“Cảm ơn!”
Cố Manh Manh nói một câu, cúi xuống vào xe.
Lúc này Lục Tư Thần đang chợp mắt, nghe tháy động tĩnh liền không khỏi mở mắt ra.
Cố Manh Manh cười nói: “Chúng ta mới nửa ngày không gặp nhỉ? Không biết tại sao, em lại khá nhớ anh.”
Ánh mắt của Lục Tư Thần dịu đi.
Anh gật đầu, giọng nói mê người: “Ừm, anh cũng vậy.”
Trái tim của Cố Manh Manh như được đổ đầy mật ong, vô cùng ngọt ngào!
Sau bữa tối, Lục Tư Thần đưa Cố Manh Manh đến nhà hát Scala xem nhạc kịch.
Tiếc là các diễn viên nhạc kịch chỉ nói tiếng Ý, Cố Manh Manh không thể hiểu nổi một từ nào, chỉ ngồi trong phòng bao, chán nản mà ăn đồ vặt.
Một lúc sau, Lục Tư Thần hỏi cô: “Rất nhàm chán?”
Cố Manh Manh ngắng đầu lên nhìn anh, cô nheo miệng nói: “Không chán. Em vốn không hiểu họ đang nói gì. Tại sao họ không nói tiếng Trung? Còn không bằng xem TY. Ít nhất dưới màn hình còn có phụ đề!”
Lục Tư Thần nhìn cô.
Cố Manh Manh trừng mắt, hừ giọng: “Anh còn cười em nữa! Rõ ràng là biết em không hiểu tiếng Ý1”
Lục Tư Thần lo cô gái nhỏ có thể nổi giận, nhanh chóng nói: “Tên của vở opera này là” <<Madame Butterfly>>.
Phim kể về một geisha Nhật Bản kết hôn với một sĩ quan Mỹ trăng hoa. Cuối cùng sĩ quan đó đã bỏ rơi cô ấy rồi về nước. Ba năm sau, ông ta đưa vợ mới cưới ở Mỹ quay lại.